Phát thanh xúc cảm của bạn !

Utopia – “Khúc ca ám ảnh của nàng tiên cá”

2011-05-30 17:56

Tác giả: Giọng đọc:

Chào bạn, một tuần vừa rồi của bạn trôi qua như thế nào? Chắc hẳn ai cũng có những bận rộn của riêng mình, vậy tại sao chúng ta không dành ít phút để cùng Cảm xúc âm nhạc tuần này tìm kiếm một chút bình yên. Mời bạn cùng chúng tôi tới với 1 quán Café rất đẹp nằm bên bờ biển, ở vùng San Antonio, đảo Ibiza, Tây Ban Nha - Café Del Mar Ibiza. Chắc hẳn bạn đang rất tò mò vì sao lại là Café Del Mar Ibiza mà không phải 1 quán Café nào khác?! Để trả lời câu hỏi đó thì trước tiên chúng ta hãy cùng lắng nghe những cảm xúc ngay sau đây được gửi tới từ bạn đọc có nickname Chitxinh về khúc nhạc Utopia – ca khúc mở đầu album Café Del Mar 8 Volumen Ocho.
 
---
Nếu ai đó hỏi hiện tại tôi mong muốn điều gì nhất, thì đó chính là sự bình yên! 

Cảm giác bình yên lại vang vọng, cảm giác bình yên như tiếng đàn du dương của những nàng tiên cá, nó làm người ta say đắm, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay… 

Đây cũng là những gì tôi cảm nhận khi nghe khúc nhạc ấy – Utopia – mở đầu album Café Del Mar 8 Volumen Ocho. 

Nghe, bị cuốn hút bởi sự kỳ bí không sao dứt ra được. 

Bạn hãy cứ nghe, và bỏ mặc cho tâm trí của mình trôi đi theo giai điệu, tiếng hát vang vọng ấy. 

Nhắm mắt vào, bạn thấy gì? Còn tôi, tôi có cảm giác mình đang trôi đi, bồng bềnh trong một không gian vô lo vô nghĩ… tưởng như đó là sự yên bình đến khôn cùng.

  Thế rồi càng nghe, càng khó dứt, thực sự nó đã ám ảnh tôi mạnh mẽ. Rồi tôi chợt nghĩ tới những câu chuyện cổ tích xa xưa lắm rồi, câu chuyện về khúc hát mê hoặc của những nàng tiên cá… Nói về khúc hát của nàng tiên cá, nhiều bộ phim đã xây dựng chi tiết này rất tuyệt - Thoạt đầu, ta sẽ cảm thấy thật thoải mái, dễ chịu, du dương. Khúc nhạc mê đắm ấy còn làm mọi âu lo được cởi bỏ… Nhưng rồi khúc nhạc của nàng tiên cá sẽ làm bạn say với nó lúc nào không hay, thiếp đi, rồi bay bổng trong sự bình yên không âu lo… Nhưng – lại nhưng trong lúc trôi theo tiếng nhạc bình yên đầy ma lực ấy ta sẽ không biết mình đang ở đâu…Trong dòng cuộn êm đềm của sự bình yên 100%, người ta sẽ chẳng thể tìm thấy một bến đỗ, mà cứ thế thả mình trôi đi, dập dềnh trong dòng chảy êm đềm, trong tiếng hát say mê của những nàng tiên cá… Với tôi, đó là hình ảnh của c sự không bị khúc nhạc ám ảnh này chi phối, sau những khoảnh khắc đã bỏ mặc tâm hồn mình trôi theo giai điệu, tiếng hát ấy tôi nhận ra rằng, trong sự bình yên tuyệt đối cũng tồn tại cám dỗ - “cám dỗ của bình yên” giống như tiếng đàn ma lực của nàng tiên cá, cám dỗ làm người ta không thể thoát ra được, thứ cám dỗ bình yên trôi nổi, êm ái nhưng lại không thể tìm thấy bến đỗ… 

Và tôi cũng hiểu ra một điều, bình yên chỉ thực sự có ý nghĩa khi bạn đang cảm giác mình không bình yên… 

Đứng trước biển, hét lên thật to, cho những đợt sóng sủi bọt ào ạt đập vào mình… lắng nghe tất cả những va đập ấy. Rồi quay lại, hít một hơi thật sâu, quay lại và bước lên bờ nhé, hãy bước đi ngược chiều gió… Tôi thích cái cảm giác ấy, và, cách tôi bước đi, cũng là cách tôi đối diện với cuộc sống! Và tôi thích hình ảnh của sự bình yên này hơn! 

Trong cả album Café Del Mar 8 Volumen Ocho ngoài những khúc nhạc mê hoặc như tiếng hát của nàng tiên cá như Utopia – Any Other Name thì xen vào đó cũng có những bản nhạc mạnh mẽ. Khác với khúc hát ám ảnh như Utopia, nghe những Sunrise – Worthless – Gula Gula với sự tham gia hát của nhiều ca sỹ nổi tiếng thế giới hát trong Café Del Mar 8 Volumen Ocho này ta lại có một cảm giác bình yên khác – đó là sự bình yên ngay cả khi đứng đối diện với những cơn sóng cuộc đời. 

Hãy cùng thử một lần lắng nghe, tìm kiếm những bản nhạc, ca khúc của Café Delmar, và cho tôi biết cảm nhận của bạn có giống tôi không nhé! Tôi mỉm cười tưởng tượng cảm giác nghe Café Del Mar trên một bãi biển sóng vỗ đặc trưng của những quán Café Delmar trên khắp thế giới!

  ---
Vừa rồi là những cảm nhận về bản nhạc Utopia của bạn đọc có nickname Chitxinh. Có lẽ bây giờ bạn cũng đã biết được câu trả lời vì sao ngày hôm nay Cảm xúc âm nhạc muốn mời bạn tới Café Del Mar Ibiza. Một vài thông tin muốn chia sẻ với bạn về quán Cafe này. Café Del Mar được khai trương vào ngày 20/6/1980 bởi 3 người chủ Ramón Guiral, Carlos Andrea, and José Les. Quán cafe này nổi tiếng khắp thế giới vì những buổi hòa nhạc và bộ tuyển chọn CD của riêng mình. Đầu thập niêm 80, những buổi chơi nhạc ở Cafe Del Mar được thu âm cassette và bắt đầu được bán ra. Đến năm 1994 một công ty xuất bản of Anh (React) sản xuất CD đầu tiên " Cafe Del Mar" (various artist). Thành công của Collection này dẫn đến việc xuất bản các Volum 2 & 3 vào năm 1995 & 1996. Đến năm 1988, công ty ghi âm Café Del Mar được thành lập cũng tại Ibiza, và album đầu tiên sau khi Café Del mar music thành lập là “Café Del ar”. Tính tới thời điểm hiện tại Café Del Mar cũng đã cho ra mắt hơn 20 Album, đủ mọi thể loại và phong cách khác nhau, từ Jazz nhạc nhẹ, không lời Classic cho đến cả Techno.

Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi [titi] và nhóm sản xuất Dalink Studio.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top