Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mình đi với nhau lần cuối em nhé!

2011-05-27 17:52

Tác giả: Giọng đọc:

Hà Nội một ngày gió kéo về bến đỗ…

Ngồi sau ôm chặt người đàn ông có tấm lưng to và rộng đi lòng vòng khắp phố mà chẳng nói câu gì, em nghĩ là chúng mình chẳng cần nói thêm gì nữa, chỉ cần thế này là đủ lắm rồi hay sao? Ước muốn của người phụ nữ chẳng bao giờ là lớn lao, khi cuộc đời cần một tấm thân để dựa vào như là một nỗi niềm an ủi. Em cũng thế, cũng muốn giữ trọn bên mình một tấm thân như thế, có phải là quá đỗi hiển nhiên?

Tháng 3, chỉ còn những đợt lạnh đã sắp tàn lụi, màu hoa Sưa trong đêm tối vẫn trắng trong như thể chẳng có bóng đêm nào có thể che lấp được. Anh yêu em vào một ngày hoa Sưa nở trắng đường, những cánh hoa trắng muốt rơi xuống bước chân hai đứa, nhẹ nhàng như tình yêu vừa cập bến. Thế mà tình yêu giờ đã quá xa xôi…

Anh dừng lại ở quán cà phê ven đường, quán cà phê nhỏ nằm trong lòng phố cổ. Không lấp lánh ánh đèn và chiếc dương cầm đặt ở góc quán như “First Coffee”, không ôm trọn cả khoảng trời như cà phê “Nhớ”, khi bước vào đây em tưởng chừng như vào thăm nhà ai đó chứ không phải đơn thuần là một quán cà phê như bao quán khác. Giản dị, ấm cúng giữa trời lành lạnh làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau thêm, dù là một chút thôi cũng được.

“Mình đi với nhau lần cuối em nhé” – lời anh nói nhẹ như chẳng có gì xảy ra. Đứa con gái nhỏ bé đứng cuối đường gật đầu mà lòng buồn rười rượi. Tình yêu là thế, như là một chiếc đinh cắm vào một bức tường vôi đã vữa, hoặc là để nó tự dứt ra, hoặc là bức tường kia đổ vỡ, hoặc là…cả hai cùng cố gắng giữ nhau đến tận lúc chia ly. Vì yêu thương nhiều nên chẳng muốn làm đau, vì mệt mỏi nhiều nên chẳng muốn giữ nhau thêm nữa. Anh và em là thế, yêu nhiều mà chẳng dám yêu…

Cái chốn ấy, là cái bàn đã cũ, là chiếc ghế đã đổi màu như được trang trí từng hàng thế kỷ trước. Nhưng mang trong mình, lại là khoảng không gian khiến người ta thấy thảnh thơi, thấy yên bình hơn cả. Anh gọi hai tách cà phê trứng. Em ngạc nhiên nhìn, vì thắc mắc rằng cà phê trứng thì uống sao nổi. Nhưng khi cảm nhận vị thơm ngọt nơi đầu lưỡi, em lại thắc mắc rằng, làm sao để người ta chế biến mà lại không còn vị tanh của trứng. Em tròn mắt như là bản năng: “Sau này lấy anh về, hay là mình mở quán như này anh nhỉ?”. Chợt nhận ra mình đã lỡ lời, cả hai đều lặng im, mí mắt em cụp xuống như một đứa trẻ biết lỗi. Trong thâm tâm em, hình như rằng, lúc này em chỉ muốn thế mà thôi. Sau lớp bọt mềm xốp phía trên là chút đắng của cà phê ở dưới, em chợt nghĩ về tình yêu của chúng mình. Tình yêu mình cũng giống như một tách cà phê trứng, đầu tiên sẽ là những cảm nhận ngọt ngào nhưng nếu không biết giữ gìn thì cuối cùng cũng như vị đắng ở dưới sẽ càng đắng thêm. Anh và em đã trải qua bao nhiêu chông gai mà cuối cùng nhận về nhau cũng chỉ hai từ “chưa hiểu” . Là em chưa hiểu hay là vì anh chưa yêu nhiều?
Vì thời gian dành cho nhau quá ít khi guồng sống cứ bắt chúng ta chạy theo, cứ tưởng nếu xa nhau rồi thì lòng sẽ bớt hanh hao hơn trước, nhưng những lúc được ngồi bên nhau thế này, dù chẳng nói với nhau điều gì thì em nghĩ em cần tình yêu này hơn cả. Con người ta hằng ngày cứ tất tả chạy theo những danh vọng hão huyền mà quên đi rằng mình cần những phút giây thảnh thơi để ngẫm lại quãng đường đang cùng chung bước.
Tách cà phê nguội dần, tình cảm cũng dần phai theo ngày tháng cũ…
Em tự nhủ rằng tình mình còn chưa đủ, để mà níu kéo nhau…
Có những vết thương tưởng như là rất đau
Nhưng nếu lắng mình mà nghe trong sâu thẳm…
Thì nỗi đau đó
Sẽ qua mau…
Như chưa từng có một nỗi đau nào cả…

Hoa Sưa và cà phê trứng, chúng đều để lại cho tháng ba những mặn nồng day dứt. Em sẽ để dành cho chúng mình có thời gian ngẫm lại xem rằng, sẽ phải yêu nhau bao nhiêu để đủ giữ tình yêu này không lụi tàn theo năm tháng. Là chiếc đinh đã tự dứt ra hay bức tường kia đổ vỡ mất rồi... nhưng em muốn mình sẽ hàn gắn nó lại, dù chỉ là những ước muốn nhỏ nhoi…
Rồi mùa chênh vênh theo tháng năm trôi
Anh bỏ quên tình trong ngàn nhung nhớ
Em vội nhặt về những điều còn dang dở
Chợt thấy lòng mình…
Bơ vơ…


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top