Blog Radio 181: Vặn dây cót để bắt đầu điều kỳ diệu
2011-05-18 14:09
Tác giả: Giọng đọc: Gà Quay, Radio Online Team
Bạn thân mến!
Yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu. Nếu vặn lỏng tay, điều kỳ diệu sẽ mau chóng qua đi, nếu vặn quá mạnh, điều kỳ diệu sẽ không bao giờ trở lại!
Bạn tin vào sự kỳ diệu của âm nhạc đối với cuộc sống chúng ta chứ? Còn Blog Radio từ lâu đã trở thành chiếc cầu nối, là góc nhỏ tâm hồn, nơi phát thanh cảm xúc và nói hộ lời yêu của hàng triệu thính giả qua những bài viết sâu sắc hòa cùng những giai điệu sâu lắng của âm nhạc. Mỗi khi bạn nghe nhạc hiệu chương trình Blog Radio bạn có phát hiện ra điêu gì không? Tach… tạch… tạch đó chính là âm thanh của tiếng vặn dây cót, - âm thanh để bắt đầu những điều kỳ diệu qua mỗi số Blog Radio.
Và Blog Radio đã bắt đầu những số đầu tiên như thế với mong muốn đem đến cho bạn điều kỳ diệu từ chính những điêu đơn giản nhất trong cuộc sống này. Và chính từ nơi đây xúc cảm được cất tiếng, những tâm hồn đồng điệu gặp nhau.
Trong số Blog Radio hôm nay, chúng tôi sẽ kể bạn nghe câu chuyện Giai điệu huyền thoại và cách giúp chúng ta ở bất cứ nơi đâu cũng có thể bắt đầu những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Mời bạn cùng lắng nghe!
Lá thư trong tuần
• Giai điệu huyền thoại
Ảnh minh họa: 1AlexMassacre
Bạn thân mến! Có những thanh âm của cuộc sống đi vào trái tim bạn và mãi chẳng rời xa. Tiếng lên dây cót và tiếng nhạc trong hộp đồ chơi xinh xắn có gợi nhớ bạn đến âm thanh tuổi thơ trong trẻo trong ký ức của bạn không? Hôm nay bạn sẽ được nghe một bài viết đã lâu của BTV Chitxinh, trích lại từ tuyển tập 5 mùa yêu đã xuất bản cách đây 3 năm và hiện đang được tái bản lại trong thời gian gần đây. Các bạn hãy cùng đón đợi nhé!
Còn bây giờ mời bạn cùng lắng nghe bài viết Vặn dây cót để bắt đầu điều kỳ diệu
• Vặn dây cót để bắt đầu điều kỳ diệu
Yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu. Nếu vặn lỏng tay, điều kỳ diệu sẽ mau chóng qua đi, nếu vặn quá mạnh, điều kỳ diệu sẽ không bao giờ trở lại!
Những âm thanh đi cùng ký ức
Tuổi thơ mỗi người đều gắn với những âm thanh thân thuộc: đó là tiếng hát ru của bà, là tiếng mẹ đánh thức ta mỗi sáng, là lời dậy đầm ấm của bố, là tiếng hò reo đùa nghịch của anh chị em, là tiếng ríu rít của chúng bạn, là tiếng chim hót véo von, tiếng sáo diều, tiếng nước chảy, tiếng sóng biển, tiếng vi vu của vỏ ốc, tiếng lao xao của phiên chợ sớm hay tiếng tiếng còi tàu, tiếng mưa rào ngày hạ… Tôi gọi đó là những âm thanh đi cùng ký ức suốt chặng đường đời mỗi người.
Phần lớn khi trưởng thành, ít khi người ta nhớ tới những âm thanh này nhưng một lúc nào đó, thò tay vào ngăn kéo cũ kỹ, bạn sẽ lại tìm thấy chúng, nghe thấy chúng và cảm nhận được những ký ức sống động thuở ấu thơ…
Công việc mấy hôm nay thôi thúc tôi tìm về một thứ âm thanh như thế, âm thanh của ký ức tuổi thơ, âm thanh có thể nhấc bổng người nghe trở về thuở trong trẻo nhất của mình… và trong số vô vàn những âm thanh in đậm trong tuổi thơ tôi, tôi đã chọn được hai âm thanh: tiếng lên dây cót và tiếng nhạc trong hộp đồ chơi xinh xắn.
Ảnh minh họa
Tạch tạch tạch… Vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu!
Kỷ niệm làm tôi nhớ tới âm thanh của tiếng vặn dây cót là một chiều chủ nhật hồi 4 tuổi theo bố mẹ đi chơi Bách Hóa Tổng Hợp (nay là Tràng Tiền Plaza). Hôm đó gian hàng dành cho Thiếu Nhi ở Bách hóa ra một loại đồ chơi mới là con gà sắt vặn dây cót có thể nhảy tanh tách và mổ lục cục xuống sàn nhà.
So với những thứ đồ chơi thời bấy giờ, con gà sắt ấy thuộc hạng thường nhưng không hiểu sao tôi lại mê mẩn nó đến vậy. Và hôm ấy, bố mẹ đã mua cho tôi chú gà vặn dây cót. Tôi vẫn nhớ như in chú gà ấy bằng sắt, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, màu sơn xanh da trời.
Trở về nhà, bố dạy tôi vặn dây cót, tôi làm theo bố rồi nằm áp xuống đất ngắm nhìn, hồi hộp chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra: chú gà sắt vô tri vô giác lạnh ngắt kia bỗng nhảy lạch bạch còn mỏ liên tục mổ xuống sàn nhà! Tiếng vặn dây cót trở thành biểu tượng cho điểm khởi đầu của một “phép màu”, một điều “kỳ diệu”. Một thời gian dài sau đó, suốt ngày tôi nằm áp tai xuống đất, vặn dây cót của con gà sắt, lắng nghe tiếng dây cót ấy và xem con gà nhảy nhót. Vặn dây cót… vặn dây cót… vặn dây cót… quá tay, DÂY CÓT ĐỨT! Chú gà sắt ấy cứng ngắc, vô tri vô giác… Nhìn chú gà sắt yêu quý nằm quay đơ, bất động và lạnh ngắt, tôi buồn lắm lắm!
Thì ra yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một điều kỳ diệu. Nếu vặn lỏng tay, điều kỳ diệu sẽ mau chóng qua đi, nếu vặn vừa tay, điều kỳ diệu sẽ ở bên ta dài lâu, nếu vặn quá mạnh, điều kỳ diệu sẽ không bao giờ trở lại!
Bản nhạc yêu thương trong chiếc hộp nhỏ bé:
Những chiếc hộp nhỏ bé, diêm dúa, lấp lánh hạt, có gắn một chiếc gương nhỏ xinh ở trong và còn phát được cả những âm thanh trong vắt là điều bất kỳ cô bé nào đến tuổi biết làm điệu phải mơ ước. Tôi cũng vậy! Hồi bé xíu đến nhà bác ruột chơi đã chết mê chết mệt một chiệc hộp trắng xinh xinh như thế, chiếc hộp phát ra âm thanh lảnh lót… Muốn lắm nhưng hồi đó sợ mình lật đật làm hỏng đồ của bác, bố mẹ chỉ cho mình “kính nhi viễn chi” hộp nhạc ấy. Rồi một ngày bố đi công tác về, xem kìa, bố cẩn thận mở thùng giấy nho nhỏ, gỡ hết lớp giấy bọc này tới lớp giấy bọc khác ra và rút lên… Một hộp nhạc!
Hộp nhạc ấy to hơn cả bàn tay tôi, nó có hình một con sò màu đỏ rực rỡ, bên trong có một cô vũ công balet nhỏ xíu biết xoay vòng trong tiếng nhạc thánh thót. “Con mở hộp sò ra, vặn dây cót, đặt cô vũ công lên đây và chờ đợi nhé…”
Tạch tạch tạch, tôi cẩn thận vặn dây cót, áp tay và má xuống bàn ngắm nhìn, chờ đợi…
Ảnh minh họa
Memory, chính là bản nhạc đó, tiếng nhạc lảnh lót vang lên, cô vũ công balet tí hon đang xoay vòng trên mặt hộp sò, chiếc gương đính ở vỏ sò sáng quắc, trong đó còn có hình ảnh của gia đình tôi đang quây quần, cười giòn tan ngắm nhìn cô vũ công xinh đẹp nhảy nhót trong hộp nhạc đồ chơi…
Quá yêu! Quá thích, và đã biết giữ gìn, mỗi ngày tôi chỉ lấy vỏ sò ra vặn dây cót, ngắm nhìn, nhắm mắt vào lắng nghe đúng một lần rồi lại cẩn thận cất vào tủ… Khúc nhạc Memory và âm thanh lảnh lót trong vỏ sò đã gắn bó với tôi như vậy…
Thì ra yêu thương cũng như khi người ta vặn dây cót để bắt đầu một bản nhạc như vậy.
Nếu vặn lỏng tay, bản nhạc sẽ kết thúc dở dang.
Nếu vặn vừa tay, bản nhạc sẽ ngân nga bên ta dài lâu. Nếu có một chút may mắn, bản nhạc ấy sẽ kết thúc thật trọn vẹn.
Nếu vặn quá mạnh, dây cót đứt, bản nhạc sẽ không bao giờ vang lên…
Ảnh minh họa: sceneyme-d2iyhk3
Đóng ngăn kéo lại, mọi thứ lại trở về trật tự của nó. Tôi 23 tuổi đang lướt web tìm âm thanh của tiếng vặn dây cót, tìm âm thanh của tiếng nhạc trong hộp để thử nghiệm một ý tưởng mới của mình...
Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ tràn về, tôi bỏ công việc đó, viết entry, rồi đứng lên, mở ngăn tủ, mang hộp sò tuổi thơ ra, phủi bụi…
Tôi vặn dây cót, tạch tạch tạch, tiếng lên dây cót luôn bắt đầu một điều kỳ diệu… sau hơn chục năm, con sò ấy vẫn phát ra tiếng nhạc thánh thót Memory… Chỉ có cô vũ công chắc phải nằm lâu ngày trong hộp nên xoay không còn tít như xưa…
Tiếng nhạc thánh thót từ trong hộp nhạc vang lên đều đều, gợi nhớ…
- Blog Radio chuyển thể
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.