Blog Radio 174: Em sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời mình!
2011-05-17 17:37
Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay
Lá thư trong tuần:
“Con người ta sinh ra không phải tan biến như một hạt cát mà để in dấu trong trái tim người khác”. Trong hành trình không giản đơn ấy chúng ta gặp bao sóng gió, trắc trở mà biển đời đặt ra để thử thách đức tin và sự can đảm của mỗi người và cũng để khẳng định rằng” không có hoàn cảnh nào tuyệt vọng”. Có thể trên đường đời bạn và tôi đã từng gặp những con người như vậy và chúng ta có điểm chung là ngả mũ kính chào họ
Bạn thân mến!
Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một câu chuyện có thật, một con người có thật. Đó là một chàng trai đang ngày ngày chiến đấu với bệnh máu trắng. Dù đau đớn nhưng nghị lực và niềm tin trong anh thì khiến mỗi người chúng tôi phải khâm phục và rơi nước mắt . Tôi muốn dành câu chuyện này để gửi đến anh và tri ân đến những người luôn yêu thương anh.
Nhắm mắt lại,các bạn thử nghĩ xem nếu ngày nào đó mình sẽ phải đối mặt với tử thần, lúc đó tâm trạng của bạn sẽ ra sao? Bạn sẽ chiến đấu như một chiến binh La Mã hay giơ tay đầu hàng sự sấp ngửa của lá bài số phận. Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác trong hoàn cảnh ấy chưa hay đã bao giờ bạn chứng kiến một ai đó như vậy chưa? Hãy cùng chúng tôi trải lòng mình và đồng hành với câu chuyện ngày hôm nay .
Blog “ Cảm ơn cuộc đời mỗi sớm mai thức dậy” .
Trời chiều bình yên và buồn. Cái nắng hạ thật lạ lùng! Đã đi vắng mà vẫn để quên bóng ở nhà khiến trời đất chưa nguôi ngoai cơn nóng dữ dội từ đầu hè. Một con chim bồ câu ngơ ngác mổ vào tường gạch tìm nhụy sống cho mình. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm đám lá chuối trong vườn khẽ xào xạc… Những tia nắng cuối ngày hắt qua chấn song cửa sổ nhỏ. Anh gượng đứng dậy, bám vào tường và lần từng bước ra ngoài hiên. Đã lâu lắm rồi anh không được ngắm một cách tĩnh lặng và tuyệt đối mọi thứ như lúc này. Từ ngày về nước anh phải trải qua những cơn đau đớn , hôn mê đâu còn tâm trí để ghi nhớ sự thay đổi của mọi thứ trong ngôi nhà nhỏ kể từ ngày anh đi học xa . Anh ngắm cái dáng tần tảo đến khắc khổ của mẹ anh đang lúi húi trong bếp. Bà đã ngoài 60 mà sao cuộc đời vẫn còn như thân cò mãi không được đỗ bến nghỉ ngơi. Trôi miên man giữa hai bờ thực tại và quá khứ, khói lam chiều cuốn anh vào dòng suy nghĩ , anh nghĩ về những chuỗi ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình….
Căn phòng thoáng mát và dường như bị cách ly với bên ngoài. Anh nhận thấy nét thoáng buồn trên những gương mặt của những bệnh nhân cùng phòng. Họ cũng như anh,bị lấy máu hàng ngày để xét nghiệm rồi truyền nước, có khác chăng là họ đang đứng trên đất nước của họ và hàng ngày được gia đình, bạn bè , vợ con vào thăm. Những ngày trong bệnh viện trôi đi anh thấy thật dài . Anh vốn nói nhiều và không thể chịu được sự im lặng nên nhìn thấy bạn bè lặn lội vào thăm, anh mừng lắm, anh kể bao nhiêu chuyện cho những con người làm nên một phần cuộc sống của anh. Cánh tay anh bầm tím vì vỡ gen do bác sĩ lấy nhiều máu để xét nghiệm, mỗi ngày anh thấy mình yếu dần như có ai đó vô hình đang theo anh , anh chạy và anh đang hụt hơi , anh muốn dừng lại nhưng càng chạy càng đuối sức…. Buổi lấy tủy anh đã đau và thiếp đi, anh lại mơ như những đêm mất ngủ , hình ảnh khu vườn nhà trở về với những trò chơi chốn tìm thuở bé thơ, con đường . Tất cả hiện ra như một thước phim quay chậm…
Một tuần sau
Choàng mắt , mặt trời mới uể oải ló ra . 10h sáng, vị bác sĩ già điều trị cho anh đến phòng bệnh , ông gọi tên anh và anh đã có kết quả . Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông xô lại, đôi lông mày nhíu hơn thường ngày . Không hiểu sao anh cảm thấy có điều gì không ổn khi nhận bệnh án từ tay ông. Những thuật ngữ chuyên ngành anh không hiểu, nhìn dòng ghi tên bệnh , anh biết mình mắc bệnh nhưng không biết tên của nó bằng tiếng Việt. Chạy lại chiếc máy tính và dịch . Anh không tin vào mắt mình nữa, không tin vào lá bài số phận đang sắp đặt cho anh. Bệnh ung thư máu à? Anh lại là người đầu tiên tự mình dịch ra , tự mình đón nhận căn bệnh quái ác này. Choáng váng trong giây lát nhưng anh cũng đủ trấn tĩnh để hỏi bác sĩ :
- Bệnh này có điều trị được không thưa ông?
- Bệnh của anh mới chỉ ở giai đoạn đầu , anh nên về Việt Nam để kịp điều trị.
- Khả năng sống của tôi là bao nhiêu? Ở Việt Nam điều trị căn bệnh này có như bên đây không?
- Tôi nghĩ , bệnh này ở đâu cũng điều trị như nhau cả thôi. Quan trọng anh về Việt Nam , ở đó có gia đình – điều rất cần với anh trong những lần điều trị đau đớn mà anh phải trải qua. Anh nên thu xếp về sớm đi.
Anh cúi đầu chào bác sĩ. Nín lặng. Anh không biết mình đang trong trạng thái nào nữa. Có thể anh đang đứng bên vực thẳm hay cũng có thể anh ngày mai bình minh vẫn chào đón anh …
Những cơn đau như dằn vặt từng tế bào trong anh. Anh như muốn nổ tung. Anh cảm thấy những chiếc răng như muốn rời khỏi vị trí của chúng, hàm dưới cứng lại . Có cái gì đó đau buốt chạy khắp cơ thể . Đầm đìa mồ hôi dù cái nóng làm anh thấy bứt dứt trong người. Nhiệt độ cơ thể đã là 40 nhưng sao anh không có cảm giác gì. Anh còn đùa:
- Chắc chiếc nhiệt kế này có vấn đề.
Vẻ cường tráng , nước da hồng hao giờ xanh xao và ốm yếu. Vị khách khó tính kia làm phiền anh cũng có giờ đấy chứ. Mỗi buổi chiều khi mặt trời thu nốt những tia nắng cuối ngày , vị khách bất đắc dĩ trong anh lại gõ cửa. Anh đau ê ẩm. Cơn đau nguôi ngoai khi anh tựa vào Ngố của anh . Anh thấy bình yên và bớt nỗi lo sợ trong lòng khi nhìn vào đôi mắt Ngố. Khoảng trời bình yên đó cho anh tựa để chiến đấu với tất cả nỗi đau của cuộc sống này. Anh thấy mình nhỏ bé, yếu ớt khi tựa vào Ngố trong khi những cơn đau đang gào thét trong anh.
Thời gian trôi thật chậm…
Việt Nam, những ngày anh miên man trong cơn mê sâu. Anh thấy mình độc hành một mình trên con đường rất xa, gió bụi quất vào anh. Ai đó đang gọi anh từ phía trước. Hinh như là Ngố của anh. Đôi chân anh sắp khụy ngã trong cơn ác mộng bỗng con người niềm tin trong anh bật dậy. Tiếng gọi thân thương kia văng vẳng bên tai:
- Tỉnh dậy nào ! Đưa tay cho em .
Ai đó đang đưa tay ra dìu anh đứng dậy. Cố lên nào! Anh dùng hết sức mạnh còn lại trong cơ thể mình để gượng dậy. Anh phải bước ra khỏi con đường này , bước đến phía xa kia nơi mặt trời đang chiếu rọi .
Anh tỉnh lại , và những giọt nước mắt rơi trên gò má rám nắng của mẹ khiến anh bật khóc. Anh không thể thốt thành lời, giọt nước mắt chan chát rơi từ khóe mắt anh khi anh chạy qua cửa ải của lưỡi hái tử thần. Anh cảm nhận thấy cơ thể mình đổi khác , anh muốn nâng bàn tay lên lau những giọt nước mắt kia nhưng sao anh không có cảm giác gì. Anh muốn ngồi dậy nhưng lại không thể. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má. Anh đang hạnh phúc hay bất lực. Cảm giác lẫn lộn khiến anh vỡ òa …
Mỗi ngày anh tập đi, tập để đấu tranh với tất cả những gai góc trên đường đời mà anh phải trải qua, tập để làm quen với cái chân thứ ba, tập để biết mình mạnh mẽ nhường nào. Anh tập đi để đáp lại những giọt nước mắt , những yêu thương mà những người luôn yêu thương luôn đợi chờ và cầu nguyện cho anh.
Một buổi chiều lặng lẽ, bất chợt anh thấy vương trên áo mình những sợi tóc, bứt tay anh thấy cả nắm tóc. Tóc của anh đang rụng dần.
- Biết đâu tóc mới lại rụng đẹp hơn những sợi tóc quăn này. Anh tự nhủ một mình.
Trời sẩm tối . Ba anh cất tiếng gọi :
- An ơi! Vào ăn cơm con.
Anh giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ . Ngước nhìn lên bầu trời, cánh chim đang mải miết về tổ . Anh nhoẻn miệng cười:
- Cố lên nào. Moi thứ sẽ ổn.
Còn nhiều điều anh phải làm. Còn nhiều
người đang đợi anh. Con đường phía trước còn rất xa và anh phải tiếp tục
bước đi. Nơi đó sẽ có những người bạn đang đợi anh trở lại.
Anh đứng dậy và bước đi bằng sự cố gắng mà mình có thể trong ánh mắt của cha.
Hoàng hôn.
Và ngày mai trời lại sáng.
Cảm ơn cuộc đời sớm mai thức dậy.
Cuộc sống có muôn vàn thử thách mà chúng ta phải đối đầu, luôn nhìn về phía trước không đầu hàng hoàn cảnh là sức mạnh giúp đôi chân ta vững vàng hơn. Và hơn thế nữa những tình yêu thương sẽ là động lực là liều thuốc tốt nhất để cho những con người như có thể vượt qua cơn bĩ cực của cuộc đời. Tôi nhớ đến câu nói của Martin :” Đôi lúc cuộc sống thật khắc nghiệt, rắn như thép đã tôi. Nó có những lúc ảm đạm và đau đớn. Như bất cứ một dòng chảy nào của một con sông, cuộc sống có những lúc khô cạn và những khi triều cường. Cũng như sự thay đổi theo chu kỳ từ trước đến nay của các mùa, cuộc sống có cái ấm áp dễ chịu của những mùa hè và cái rét buốt của những mùa đông…Nhưng chúng ta có thể tự nâng mình lên khỏi nỗi chán chường và tuyệt vọng, vươn đến sự vui vẻ của hy vọng và biến đổi các thung lũng hoang vắng, tăm tối thành những lối đi chan hoà ánh nắng của sự thanh bình sâu lắng”.
Hãy bước tới ngày mai dù có thế nào đi nữa và hãy tin tưởng cuộc đời này là đáng sống và luôn dành cho bạn.
P/s: Bài viết này như những lời động viên gửi tới anh Vũ Trường An, một du học sinh đang học bên Nga nhưng phải ngừng học để về Việt Nam chữa bệnh hiểm nghèo. Mong cho anh và những ai đang đau đớn, chiến đấu với bệnh tật sẽ có niềm tin và giàu khát vọng sống đê vượt qua tất cả .
- Gửi từ email Cua Đá - Em gái anh Vũ Trường An
Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe câu chuyện: Em sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời mình! - Chàng trai trong câu chuyện đang ngập tràn trong hạnh phúc khi cầu hôn người mình yêu thương bất ngờ gặp tai nạn và câu chuyện như thế nào mời bạn cùng chia sẻ với Blog Radio.
Em sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời mình
Đêm đấy là một đêm định mệnh...
7 p.m:
- Em sẽ cưới anh chứ? - Đan quỳ xuống và cầu hôn với cô gái đang ngồi trước mặt
Như những người đang trong tâm trạng yêu thì với cô, đấy là một lời cầu hôn ngọt ngào. Chelsea mỉm cười:
- Are you sure? Em cho anh 5" để suy nghĩ lại trước khi anh hối tiếc về quyết định của anh đấy!
Chelsea là thế, cô luôn luôn ngọt ngào, hài hước và lém lỉnh. Có lẽ đấy là lý do tại sao Đan yêu Chelsea. Đối với Đan, 5" là quãng thời gian quá dài để anh đưa ra một quyết định, có lẽ là duy nhất đời mình, thời gian chầm chậm trôi qua, và rồi những giây cuối cùng của 5" ấy cũng hết. Trong không gian lạnh lẽo và rộng lớn của vùng ngoại ô London, giữa đất trời tuyết phủ trắng xóa, Đan hét lên như chưa từng bao giờ thoải mái như thế:
- Yes, I am sure!!!!!!
Âm vang và giọng điệu của anh như phá vỡ đi cái không gian lạnh lẽo của đêm đông, nó đem lại cảm giác ấm cúng và hạnh phúc cho hai người đang yêu nhau
1 a.m:
Một giọng nói nũng nịu rất đặc trưng của Chelsea vang lên từ chiếc điện thoại bên tai Đan:
- I just call to say, I miss you.
- Oh come on, babe. I just have left you for ten minutes". Anyway, I also miss you!
- Khi nào về nhà thì anh nhớ gọi em n...
Chelsea chưa nói hết câu thì bỗng nhiên cô bỗng nghe một tiếng động mạnh từ bên phía của Đan và ngay lập tức, cuộc gọi bị ngắt. Cô biết là có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng cô không thể liên lạc lại được. Cô chỉ hi vọng là không có chuyện gì xảy ra với Đan...
Một năm trước, Đạt chuyển tới chỗ làm của Chelsea theo lời mời của công ty sau khi anh tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu từ ngôi trường cổ kính, lâu đời nhất nước Anh: Oxford. Được làm ở một công ty bậc nhất như Đan thế này là mong ước của biết bao nhiêu người. Bạn bè đồng trang lứa của Đan, ai cũng nhìn Đạt một cách đầy ghen tị khi anh là sinh viên duy nhất của trường được công ty này mời vào làm. Nhưng chắc hẳn ai cũng đồng ý rằng điều đó xứng đáng với những gì Đan đã bỏ ra. Say mê với những gì mình đang làm, điểm số lúc nào cũng ở mức chót vót, tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu thì không có lý do gì mà Đan lại không được các công ty mời về làm.
Làm cho công ty chưa được bao lâu thì anh chàng người Việt nhanh chóng chiếm được tình cảm của những người trong công ty. Anh không phải thuộc dạng quá đẹp trai và cũng không phải là một nhân viên quá đặc biệt nếu đi so sánh với đám đàn ông trong công ty. Nhưng chắc có lẽ là vì anh là chàng trai châu Á hiếm hoi và là anh chàng người Việt duy nhất trong công ty. Anh đối xử với mọi người nhẹ nhàng, và từ tốn theo cách mà những người Việt Nam đối xử với những người Việt Nam, chắc vì thế mà người trong công ty yêu mến anh.
Nói về Chelsea, ai cũng sẽ thốt lên "xinh đẹp" và "quyến rũ". Cô là mẫu người mà bất cứ người đàn ông nào khi gặp cũng muốn sở hửu như một món đồ thuộc về riêng mình. Cô vốn được sinh ra trong gia đình cũng không mấy êm đềm, bố mẹ li hôn, bố cô vì nghiện rượu nặng nên ngay từ nhỏ cô đã sống riêng với mẹ. Cuộc sống khó khăn đã vun đắp dần cho cô ý chí nghị lực vươn lên trong cuộc sống. Cô giỏi giang là thế, xinh đẹp là thế, vậy mà chưa ai trong công ty thấy cô cặp kè, vai kề vai với anh chàng nào cả. Nhưng dù sao thì các chàng trai trong công ty cũng mừng vì họ biết rằng họ còn có cơ hội
Và rồi như số phận đưa đẩy, Đan và Chelsea vô tình được sắp xếp vào làm với nhau trong nhiều vụ kiện của công ty. Thời gian trôi qua, tình cảm hai người dành cho nhau dần lớn lên và biến đổi đi. Hai người đến với nhau cứ từ từ, nhẹ nhàng mà không biết là xuất phát từ đâu và từ phía người nào. Tình yêu của Đan và Chelsea xuất phát từ những lần hai người khoác tay lên vai nhau, vừa đi bộ về nhà vừa nghêu ngao hát những bài hát chả có đầu và cũng chả có kết, hay những lần hai người cùng nhau đi dạo trong công viên vào những ngày nghỉ lễ của công ty hoặc chẳng hạn những hôm Đan đến nhà Chelsea để bàn công việc và ngủ bệt trên ghế salong cho đến sáng. Rồi Và rồi, điều gì đến cũng đến, hai người đã yêu nhau...
Không ai hiểu được và chính Đan cũng không hiểu được tại sao anh lại là người có được trái tim Chelsea. Anh cảm thấy bản thân mình bình thường như bao người khác. Không quá nổi bật, không có một vẻ ngoài hấp dẫn và vì thế đã có lần anh đánh bạo hỏi Chelsea, nhưng cô không nói mà chỉ mỉm cười. Chelsea là như thế, cô không có thói quen nói ra tất cả những gì mình yêu ở người khác mà cô chỉ thích giữ lại những lí do đấy cho riêng cô. Vì cô nghĩ rằng, lời nói nhiều lúc cũng không thể miêu tả được hết cảm xúc, đánh giá và lí do của cô.
Với Chelsea, từ ngày Đan đến, cuộc sống của cô như mùa hè rực lửa được cơn mưa rào tươi mát. Anh mang cho cô đầy đủ những hương vị ngọt ngào và cay đắng của tình yêu: sự yêu thương, sự chờ đợi, sự ngọt ngào và cả những sự giận hờn. Có lẽ, thứ mà Chelsea chờ đợi ở một người đàn ông, có lẽ là sự thấu hiểu, sự nhẹ nhàng như cái cách mà anh chàng người Việt đối xử với cô. Tình yêu của hai người cứ như những cơn sóng, lúc lại hiền hòa nhưng lúc lại gào thét dữ dội. Nhưng tình yêu là thế, có yêu có ghét thì mới là tình yêu, thì mối quan hệ mới thêm vũng bền và hai người mới thêm hiểu nhau. Vì thế mà càng ngày, Chelsea càng yêu Đan hơn mà thôi
Chelsea nhận được cú điện thoại từ bệnh
viện thông báo về vụ tai nạn của Đan. Các bác sĩ bảo anh đã qua được
trường hợp nguy kịch nhưng họ đang cố để giữ lại đôi mắt cho anh. Một
vết lửa nhỏ từ vụ va chạm đã vô tình rơi vào đôi mắt anh, và gây ra vết
bỏng rất nghiêm trọng vì nó đã làm hỏng một phần đi thủy tinh thế của
anh. Vì thế họ phải chờ đợi kết quả từ ca phẫu thuật tuần tới mới quyết
định được đôi mắt của Đan.
...
Thời gian chầm chậm trôi qua,
1 ngày
2 ngày
...
6 ngày
12 tiếng trước giờ phẫu thuật
Và
những giây cuối cùng của cuộc phẫu thuật cũng đã đến. Chelsea và tất cả
đồng nghiệp của Đan đều tập trung trước cửa phòng mổ, hồi hộp, hi vọng
vào sự thành công của ca phẫu thuật.
...
5 tiếng đồng hồ trôi qua
...
Cuối
cùng cánh cửa màu xanh của căn phòng mổ nhỏ cũng đã mở toang. Tưởng đâu
cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp nhưng cho đến khi nhìn thấy cái
lắc đầu của vị bác sĩ già vừa bước ra từ phòng mổ, thì Chelsea và mọi
người đã hiểu mọi chuyện: Số phận đã không mỉm cười với Đan. Ngay lúc
đấy, nước mắt Chelsea tự nhiên tuôn ra, tuôn ra mãi không ngừng. Cô cứ
đưa ra hàng chục, hàng trăm lí do rồi tự trách mình, nếu lúc đấy cô
không điện cho Đan thì đâu có gì xảy ra, nếu cô không hẹn hò với Đan đêm
định mệnh đấy thì chắc giờ này cô vẫn còn có thể nhìn thấy đôi mắt hiền
hòa, ấm áp của Đan... Nhưng dù cô có tự trách mình bao nhiêu đi chăng
nữa thì cô vẫn không thể thay đổi được sự thật vào lúc này.
Những ngày tiếp theo, cô luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người vì cô không muốn nhận được sự an ủi mang tính thương hại từ bất cứ ai. Thế nhưng mỗi khi chỉ còn lại một mình, cô lại khóc. Dường như khi ấy, lý trí của cô không còn điều khiển được cảm xúc nữa. Không ai biết cô khóc và đến ngay cả Đan cũng không biết vì Chelsea hiểu rằng, trong những lúc này, nguồn an ủi duy nhất đối với anh chỉ là cô thôi, nên cô không tự cho phép mình yếu đuối trước mặt Đan.
Mất đi đôi mắt, mọi thứ phía trước như sụp đổ đi tất cả với Đan: Một công việc tốt tại một trong những công ty luật tốt nhất nước Anh, một tương lai đầy hứa hẹn của chàng trai người Việt 23 tuổi, và một list những thứ anh còn chưa làm trong cuộc đời mình. Mọi thứ cứ lần lượt ra đi: công việc, tiền bạc, bạn bè,... nhưng chỉ có duy nhất một thứ ở lại, đó là cô bạn gái người Anh của Đan.
Từ ngày Đan bị mất đi đôi mắt, cô đã chuyển hẳn đến sống cùng Đan để tiện chăm sóc anh. Cô vừa là một người bạn gái, vừa là một người mẹ, tận tình và hết lòng yêu thương anh.
Đối với Đan, không có gì có thể khó chấp nhận hơn sự thật là anh đã mất đi đôi mắt quý giá của mình. Thế giới của anh, giờ là một mảng màu tối. Anh không thể làm được bất cứ công việc gì dù là những việc nhỏ nhặt nhất, đến ngay cả việc tự đánh password cho chiếc laptop của mình anh cũng không thể làm được. Vì thế mà Đan thường xuyên cáu gắt vô cớ với bản thân và thông thường người chịu đựng những sự cáu gắt đấy không ai khác, chính là Chelsea. Đôi khi cô cũng tỏ thái độ phiền lòng nhưng phần lớn cô đều kìm nén lại và cố gắng an ủi Đan để anh yên lòng. Có lần, sau khi đã bình tâm lại, anh đã hỏi Chelsea
- Babe, Am I your burden?
- No, Dan. Dont think about it so much. Em hạnh phúc khi được chăm sóc anh mà!- Cô nói với một giọng điệu nhe nhàng mà chỉ mình cô nói với Đan
Anh biết, thế nào Chelsea cũng nói thế nên anh không muốn hỏi cô thêm nhiều. Những khi Chelsea ở nhà với Đan, cô lại hay làm những trò cười hay kể chuyện hàng ngày ở công ty cho anh nghe để Đan quên được nỗi đau của anh và cho anh không còn cảm thấy tủi thân nhưng rồi những khi Đan ở nhà một mình trong thời gian Chelsea đi làm, Đan cứ suy nghĩ vẩn vơ. Anh cứ bâng khuâng tự hỏi, anh sẽ là gánh nặng trong suốt cuộc đồi còn lại của Chelsea. Đã từng là một đứa con trai mà bất cứ việc gì cũng không thèm nhờ vả đến người khác nên vào lúc này đây, anh cứ bị ám ảnh với những nỗi vất vả và khó khăn vì anh mà Chelsea phải chịu đựng trong phần còn lại của cuộc đời cô. Vì thế mà đôi khi anh cũng cố tìm một vài công việc gì đấy để giúp đỡ Chelsea, nhưng được một thời gian thì anh lại cũng cảm thấy mọi việc cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Và rồi, vào một chiều mùa thu đẹp đẽ của
nước Anh, trời mữa rả rích như vốn dĩ cái thời tiết ảm đạm của đất nước
giữa Đại Tây Dương này, Đan đã quyết định rời xa Chelsea, rời xa nước
Anh, nơi được xem như là quê hương của mình để trở về Việt Nam, nơi mà
bố, mẹ và cả một tổ ấm bé thơ của anh đang mong chờ anh trở về. Anh ra
đi lặng lẽ với sự giúp đỡ của một vài người bạn cũng là sinh viên du học
mà anh có dịp quen thân trước đây. Trước khi anh bước chân đi, anh cũng
chỉ viết cho Chelsea một lá thư với vẻn vẹn mấy dòng:
"Anh đi
đây. Cuộc sống của anh là ở Việt Nam chứ không phải là ở trong ngôi nhà
này và cũng không phải ở nước Anh này. Anh chỉ là một phần của cuộc đời
em. Vì thế, em cần đi tiếp những phần còn lại mà không có anh. Em cứ đi
rồi sẽ gặp nhiều người đàn ông khác, và em sẽ nhận ra rằng trong số
những người ấy, cũng sẽ có một người tốt hơn anh nhiều. Em xứng đáng với
điều ấy, Chelsea ạ. Em hãy cứ sống rồi một ngày nào đó em sẽ quên anh
thôi. Hãy nghe anh thêm một lần này nữa thôi và đừng suy nghĩ nhiều em
nhé!".
******
Đã hơn ba tháng Đan ở Việt
Nam. Ba tháng đầu với một cuộc sống hoàn toàn mới đầy ắp những kỷ niệm
về Chelsea trôi qua không mấy dễ chịu nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục dù
có chuyện gì xảy ra, và Đan vẫn phải tiếp tục sống dù anh có phải mất
đi đôi mắt của mình.
Ở Việt Nam, Đan tìm thấy nhiều sự gần gũi và quan tâm hơn từ bạn bè những năm đi học hay từ những người bà con và họ hàng của anh. Từ ngày về Việt Nam, Đan trở nên trầm lắng hơn. Anh ít khi đến những nơi ồn ào và náo nhiệt mà thay vì đó, anh thích lang thang một mình hay ngồi ở những nơi nào đó yên tĩnh hơn. Vì thế mà anh đã rời sự xô bồ tấp nập của thành phố để về vùng biển quê anh, nơi có những rặng dừa già ven biển, nơi có những cơn sóng rì rào ngày và đêm, nơi anh tìm được sự thanh thản để anh có thời gian làm quen với cuộc sống mới, cuộc sống thiếu ánh sáng.
Từ ngày rời nước Anh, Đan không nghe được tin tức gì về Chelsea. Anh tự nhủ: “Dù sao như thế cũng tốt, cô ấy sẽ nhanh quên mình thôi mà”. Nhưng có một sự thật mà Đan nghĩ là sẽ không bao giờ thay đổi là: anh sẽ không bao giờ quên Chelsea , bởi vì kỷ niệm của anh với Chelsea quá sâu nặng trong anh. Người ta bảo, đôi mắt là cánh cửa tâm hồn, nên nhiều lúc, những người xung quanh anh không thể hiểu được anh đang nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào. Cũng vì lí do đấy nên anh cũng chả buồn chia sẻ với ai, anh cứ khư khư ôm hết mọi cảm xúc cho riêng mình.
1 năm sau…
- Đan ơi, con có khách này- Tiếng của bà nội Đan gọi vọng vào nhà
- Vâng, bà mời khách vào nhà hộ con với ạ.- Đan vừa nói vừa chầm chậm lê từng bước vững chắc vào phòng khách
Ở Việt Nam, thỉnh thoảng anh cũng có một vài người bạn từ thành phố hay là nhưng người thân quen đến thăm vì thế với anh đây chỉ là một cuộc viếng thăm đơn thuần. Nhưng vị khách này không giống với những vị khách khác khi, Đan nghe một thứ ngôn ngũ lơ lớ tiếng Việt được phát ra từ người mà anh đoán là một cô gái.
- Chào Đan!
Việt hơi bất ngờ nhưng cũng không mất nhiều thời gian cho anh để đoán cô gái ấy là ai:
- Chelsea có phải không?
- Yes, Long time no see. Dạo này anh thế nào?
- Ừ, cuộc sống ở vùng biển này cũng dễ chịu và không quá phức tạp nên mọi thứ vẫn ổn em ạ. Nhưng sao em lại tìm được anh ở đây!
- Anh quên là hồ sơ của anh vẫn còn đang được lưu trữ ở công ty à.
Nhìn thấy Đan bằng xương bằng thịt, Chelsea không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Vì thế không đợi Đan hỏi, Chelsea đã nói luôn:
- Đan à, em đến đây để nói với anh những gì em đã ấp ủ từ suốt một năm qua- Giọng Chelsea rất mềm mỏm và yếu ớt và có thể vỡ ra bất cứ lúc nào- Em đã làm theo những gì anh nói, cố gắng quên anh, tập làm quen một cuộc sống mới, đi lại và hẹn hò với nhiều người đàn ông khác, nhưng em nhận ra rằng, dù em có gặp thêm nhiều người tốt hơn anh đi chăng nữa nhưng sẽ không ai có thể cho em một cảm giác giống như anh đã cho em được. Em yêu anh, không phải vì đôi mắt của anh, và em yêu anh, cũng không phải vì anh là ai, mà em yêu anh chỉ bởi vì khi bên cạnh anh, em được sống thật với con người mình mà không phải giấu giếm chuyện gì cả. I love you not because who you are but because who I am when I am with you. Những gì em cần nói, em đã nói hết rồi. Nếu anh lại muốn rời xa em lần nữa thì em sẽ đi, đi ngay bây giờ…
Đan cảm thấy bối rối khi nghe những gì Chelsea vừa nói. Anh đã không chuẩn bị trước tinh thần cho điều này. Anh muốn nói điều gì đấy vào lúc này, nhưng quả thực là anh không biết nên nói gì cả. Đan im lặng và Chelsea im lặng… Một quãng không gian tĩnh lặng nặng nề bao trùm lên hai người. Cuối cùng thì Chelsea lên tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này
- Có lẽ tốt hơn em nên đi!
Chelsea bước đi mà nghẹn ngào trong nước mắt. Cô bước đi vội vãĐan luyến tiếc khi nghe thấy tiếng bước chân đi ra của Chelsea, anh vội nói theo khi Chelsea đã đi được một đoạn dài
- Chelsea, will you stay here with me till the end of my life?
Chelsea mỉm cười rồi quay đầu lại và nói:" No, I will stay with you till the end of mine"
Và không hiểu tại sao, lúc đấy trên đôi má của Đan lại xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài. Có lẽ, Đan đã khóc…
- Blog Radio chuyển thể từ email Cua Đá và Trung Nguyễn - hoangtrung8792@
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.