Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thơ Radio: Người từng nhắn tin với bạn mỗi tối, bây giờ ra sao?

2018-07-06 10:23

Tác giả: Mike Huynh Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh

Người từng nhắn tin với bạn mỗi tối, bây giờ ra sao? Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn cùng Thơ Radio. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng lắng nghe những vần thơ, những tâm sự, những câu chuyện mà có thể ai cũng đã từng trải qua. Mở đầu là một “tin nhắn không hồi đáp” của tác giả Vô Hối.
 
 
Tin nhắn không hồi đáp (Vô Hối)
 
Tôi gửi một tin nhắn...
Vào một đêm thật buồn
Đến số máy người lạ
Mà tôi đã từng thương

"Em bây giờ có ổn?"
Có sống tốt không em ? "
Tôi ngồi chờ người đáp
Mà xót xa theo kèm

Chắc người đã không đọc
Và cũng chẳng bận tâm
Nên cả đêm hôm ấy
Tôi chờ mong âm thầm

Điện thoại nằm im ắng
Không chuông báo, chuông reo
Tôi gượng cười cay đắng
Nước mắt cũng rơi theo

Thả mình vào đêm trắng
Nước mắt đọng trên mi
Tôi chìm vào giấc ngủ
Mà vẫn mong chờ gì?

Sáng giật mình thức giấc
Điện thoại còn trên tay
Nhưng tin nhắn đâu có
Vì em đã đổi thay

Là tôi đa sầu quá!
Vẫn nặng lòng nên đau
Dù em giờ đã khác
Tình vẫn không phai màu.
 
Gửi đến số người đã từng thương, nhưng lại gọi bằng cái tên người lạ. Ta biết người vẫn ở đó, vẫn đọc dòng tin ta gửi. Nhưng không có một tiếng vọng nào, không một lời hồi đáp nào. Tác giả Nguyễn Thị Phương Thúy cũng đã soạn những dòng tin, nhưng lại chẳng thể gửi đi, bởi cả hai đã chia tay, còn lí do gì để quan tâm đến cuộc sống của nhau nữa?
 
 
Chúng mình đã chia tay (Nguyễn Thị Phương Thúy)
 
Hôm nay em vui lắm anh à
Muốn gọi điện cho anh nhưng không thể
Điện thoại cầm lên rồi đặt xuống trong lặng lẽ
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay...

Hôm nay em buồn, rồi em lại uống say
Muốn nhắn tin cho anh rồi kể lể
Tin nhắn soạn xong rồi, sao thấy mình ngốc thế?
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay...

Hôm nay em đọc được một bài viết rất hay
Muốn gửi link qua cho anh cùng đọc
Đôi tay em dừng lại trong khó nhọc
Ừ, phải rồi, chúng mình đã chia tay...

Hôm nay em thấy sao cuộc đời chỉ toàn những đắng cay
Chẳng ngọt ngào như những ngày có anh kề cạnh
Hôm nay sao em thấy mình là người bất hạnh
Có lẽ nào, vì mình đã chia tay?
 
 
Gửi đi một tin nhắn, ta luôn chờ một hồi âm. Gửi đi yêu thương, ta mong nhận về sự thấu hiểu. Tác giả Mai Hà Uyên đã gửi một tin nhắn đến người cũ và nhận được hồi đáp. Đáng tiếc, đó không phải là lời đáp mà chúng ta luôn mong đợi!

Tin nhắn cho người yêu cũ (Mai Hà Uyên)
 
Sáng nay dậy thấy lòng vắng quá chừng
Radio báo trời lạnh hơn hôm trước
Xòe bàn tay ra
Những ngón tay gầy gò như những nhánh cây cớm nắng
Thầm ước ao
Có ai nắm tay mình.

Ngày mình yêu nhau
Em có thói quen nhận sms mỗi bình minh
Những icon nhỏ, xinh nhìn rất tếu:
“ Đêm qua em ngủ có ngon
Có mơ về anh nhiều không đấy?
Còn anh thì
Mơ toàn thấy
Ừ,
Em”.

Những ngón tay em lại lúi húi trả lời anh
Miệng cười khẽ, mắt nheo nheo
Ngố lắm
Anh của em ơi
Con chim lúc nào cũng mong rời tổ ấm
Bay thật xa
Em không giữ nổi nữa rồi.

Số cũ của anh
Em vẫn lưu nhưng tên thì đã khác
Chỉ là một cái tên như bao người trong danh bạ
Xa lạ quá
Chính em nhiều khi còn nhầm nữa

Sáng này lại lạnh rồi anh ạ
Anh có biết mặc ấm không?
Hay như xưa vẫn phong phanh áo mỏng
Còn em lại thắt trong lòng

Gửi về anh tin nhắn
Em tự nhủ sẽ là tin cuối cùng:
“ Trời trở lạnh, nhớ mặc ấm vào anh nhé!”
Di động rung lên
Khe khẽ
Tin nhắn mới, sao mà anh reply nhanh thế.
Một câu hỏi ngắn thôi:
“ Ai đấy”
Không có cả dấu chấm hỏi cuối dòng.
 
 
Đôi khi, có thể câu trả lời phũ phàng nọ lại là chủ ý của người gửi. Để em thôi những nhớ mong, để mỗi người chúng ta có thể quên đi chuyện cũ và bắt đầu lại. Mike Huynh đã tâm sự những điều ấy trong bài thơ “Anh và em có duyên mà không nợ”
 
 
Anh và em có duyên mà không nợ (Mike Huynh)
 
Xin lỗi em, đừng nhắn tin anh nữa
Chẳng thể nào anh trả lời đâu,
Anh biết rằng em sẽ rất đau
Nhưng thà thế về sau không đau nữa

Chiều về muộn, không anh chờ ngoài cửa
Chạy trên đường phải thật chậm nhe em
Đi giữa trưa, trời nóng phải xoa kem
Kẻo ánh nắng làm đen da em đó!

Nhớ về nhau là thói quen khó bỏ
Em quên dần để mau có người thương
Chuyện tụi mình như tiểu thuyết nhiều chương
Anh vụng dại đánh mất ngay chương cuối

Giữa thinh lặng, anh thì thầm tiếc nuối
Những ân tình ngày ấy chính anh nghe
Em chân thành như bãi cỏ, bờ tre
Chiều rớt vội, nắng vàng hanh nỗi nhớ

Anh và em, có duyên mà không nợ
Thương mấy rồi cũng người lạ, người dưng
Anh biết em đang nước mắt rưng rưng
Tìm khăn sạch cố mà lau, cưng nhé!
 
 
Anh sẽ trách, cố nhiên, nhưng rất nhẹ*
Tại sao mình không đến được với nhau
Anh sẽ trách, vô vàn những vì sao
Ở cao tít xa tầm tay anh với…

Anh sẽ đợi, cố nhiên, anh sẽ đợi
Một nụ cười khi em nhớ về anh
Anh sẽ đợi muôn ngàn chiếc lá xanh
Đông mau qua, đón chào xuân, em nhé!

Chú thích:
*: Mượn một ý của nhà thơ Hồ DZếnh trong bài Ngập ngừng
 
 
Chúng ta phải dừng lại việc này thôi. Cả anh và em. Dừng việc đọc lại những tin nhắn cũ, xem lại những tấm ảnh cũ. Dừng việc quan tâm đến những điều đã qua, để có thể bước tiếp. Đây có lẽ sẽ là tin nhắn cuối cùng của anh và em. Rồi ta sẽ có những dòng tin mới, những yêu thương mới, phải không em?

Giọng đọc: Tuấn Anh & Hằng Nga
Thiết kế & sản xuất: Tuấn Anh
Bài hát phát tặng: Rồi người thương cũng hóa người dưng – Hiền Hồ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top