Tháng Mười Hai trở lại (CXAN 181)
2013-12-14 10:54
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Na Ngố
...
Sáng nay cũng như những sáng đầu Đông chớm nở khác. Ngủ dậy thấy lòng sao se lạnh, vùi trong chăn ấm mà không tin rằng: "Tháng Mười Hai đã trở lại rồi ư?". Tháng Mười Hai trong tôi là hương thoang thoảng của cà phê mỗi sáng. Nhắm mắt hà hít hương thơm vương vấn trong gió bay trong từng nốt nhạc của bản nhạc Trịnh đang vang vọng. Miệng mỉm cười nhìn chuông gió trước khung cửa long lanh dưới cái lạnh nhẹ của Sài Gòn. Sài Gòn cũng bắt đầu ngủ Đông rồi nhỉ? Có những cảm xúc trong cuộc đời vẫn mãi quen thuộc, vẫn nhớ lại vẫn mãi thấy quen...
Để rồi dòng người sao cứ mãi trôi, trôi hoài trên con đường ấy. Và đâu là những gương mặt người thân quen trên dòng xe tấp nập. Ta như muốn buông mình thả trôi, như muốn biến dòng đường đầy cây cối thành một tấm vải đa màu để đẩy trôi tất cả. Đẩy trôi những dòng xúc cảm ùa về. Trên những con đường dài và rộng trong thành phố phồn hoa, mùa Đông như đang len lõi trong ánh đèn mỗi độ đêm về. Đèn đường như sao mờ nhòe vì sương giăng phủ, hay là mờ vì đôi mắt ai kia ướt vì nhớ một người nào đó đang đi sống ở một nơi nào đó xa xôi. Hay một anh chàng, một cô nàng nhìn những cặp đôi đi tung tăng trên phố lộng giăng đèn mà lòng hờ hững, mà trái tim quặn lại: "Sao mùa Đông này tôi chưa có người để thương?" Rồi thì bất giác mỉm cười và ước ra một cuộc găp gỡ tình cờ...
Tình cờ quá, thời gian cứ mãi trôi thật nhanh, khiến lòng ngổn ngang, khiến tâm trí như chậm lại, trôi tuột như mảng sương sáng bị nắng cuốn đi. Nghe ai gọi tên mình giữa đường phố xa lạ mà cứ ngỡ là mơ. Đông trở lại khiến ta chỉ muốn trùm chăn kín đầu, muốn trốn trong nhà chỉ để giữ mình một khoảnh khắc. Ta vẫn luôn tự hỏi mình sao phải sống cần cho và nhận? Nhưng cuộc đời cứ mãi lấy đi những ta mong có được và cho ta những thứ ta có. Để cân bằng thế giới, cân bằng cảm xúc ta dĩ nhiên buộc lòng phải chấp nhận. Ừ thì ta đâu thể dối được lòng mình... Chỉ dối những người xung quanh để làm nền mà vững chãi...
Sương Đông giăng giăng phủ che lớp kính mờ dần. Ta vẽ cho mình một trái tim chỉ mình ta được biết và nở một nụ cười xa lạ với một người xa lạ. Tháng Mười Hai này có lẽ khác với những tháng Mười Hai đã từng đi qua ngõ cuộc đời ta. Tiếng còi xe trong sáng sớm đánh thức giấc ngủ vùi, xóa tan đi cái tĩnh lặng trong đêm, đánh tan mớ bụi đường hằng ngày cây cối phải gánh chịu. Đầu Đông này, nước mắt sao nhanh nhòe đi thế? Sao nhanh rơi thế? Và sao nhanh té ngã thế. Trong giấc mơ, tôi vẫn luôn nhìn thấy mình, một cô gái đi trong cái lạnh đầu Đông với dòng người ngược xuôi, bản thân thì vẫn tự nhủ mình phải cười nhưng sao nước mắt cứ rơi. Tôi lại mơ Sài Gòn hóa thành một chàng trai với chiếc áo ấm dày đi trên con đường mờ nhạt, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, đang đứng từ xa nhìn tôi đầy trách móc và khóe miệng thì vẫn cười lung linh...
Sài Gòn tháng Mười Hai sao lạnh lùng như một tình yêu cần được vun tròn. Tôi vẫn sẽ phải đi tìm một sớm đầu Đông chớm nở của những mùa khác để thấy mình vẫn còn là người được sống trọn vẹn. Sài Gòn trong tôi mùa này sao đẹp thế. Tan trường đi trên cung đường quen thuộc, tôi vẫn ước mình là chiếc lá khô đầu mùa bay thật lâu trước khi chạm mặt đất. Gió ơi cuốn thật chậm nhé...
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.