Tháng Mười Hai trở lại (CXAN 181)
2013-12-14 10:54
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Na Ngố
...
Sáng nay cũng như những sáng đầu Đông chớm nở khác. Ngủ dậy thấy lòng sao se lạnh, vùi trong chăn ấm mà không tin rằng: "Tháng Mười Hai đã trở lại rồi ư?". Tháng Mười Hai trong tôi là hương thoang thoảng của cà phê mỗi sáng. Nhắm mắt hà hít hương thơm vương vấn trong gió bay trong từng nốt nhạc của bản nhạc Trịnh đang vang vọng. Miệng mỉm cười nhìn chuông gió trước khung cửa long lanh dưới cái lạnh nhẹ của Sài Gòn. Sài Gòn cũng bắt đầu ngủ Đông rồi nhỉ? Có những cảm xúc trong cuộc đời vẫn mãi quen thuộc, vẫn nhớ lại vẫn mãi thấy quen...

Để rồi dòng người sao cứ mãi trôi, trôi hoài trên con đường ấy. Và đâu là những gương mặt người thân quen trên dòng xe tấp nập. Ta như muốn buông mình thả trôi, như muốn biến dòng đường đầy cây cối thành một tấm vải đa màu để đẩy trôi tất cả. Đẩy trôi những dòng xúc cảm ùa về. Trên những con đường dài và rộng trong thành phố phồn hoa, mùa Đông như đang len lõi trong ánh đèn mỗi độ đêm về. Đèn đường như sao mờ nhòe vì sương giăng phủ, hay là mờ vì đôi mắt ai kia ướt vì nhớ một người nào đó đang đi sống ở một nơi nào đó xa xôi. Hay một anh chàng, một cô nàng nhìn những cặp đôi đi tung tăng trên phố lộng giăng đèn mà lòng hờ hững, mà trái tim quặn lại: "Sao mùa Đông này tôi chưa có người để thương?" Rồi thì bất giác mỉm cười và ước ra một cuộc găp gỡ tình cờ...
Tình cờ quá, thời gian cứ mãi trôi thật nhanh, khiến lòng ngổn ngang, khiến tâm trí như chậm lại, trôi tuột như mảng sương sáng bị nắng cuốn đi. Nghe ai gọi tên mình giữa đường phố xa lạ mà cứ ngỡ là mơ. Đông trở lại khiến ta chỉ muốn trùm chăn kín đầu, muốn trốn trong nhà chỉ để giữ mình một khoảnh khắc. Ta vẫn luôn tự hỏi mình sao phải sống cần cho và nhận? Nhưng cuộc đời cứ mãi lấy đi những ta mong có được và cho ta những thứ ta có. Để cân bằng thế giới, cân bằng cảm xúc ta dĩ nhiên buộc lòng phải chấp nhận. Ừ thì ta đâu thể dối được lòng mình... Chỉ dối những người xung quanh để làm nền mà vững chãi...
Sương Đông giăng giăng phủ che lớp kính mờ dần. Ta vẽ cho mình một trái tim chỉ mình ta được biết và nở một nụ cười xa lạ với một người xa lạ. Tháng Mười Hai này có lẽ khác với những tháng Mười Hai đã từng đi qua ngõ cuộc đời ta. Tiếng còi xe trong sáng sớm đánh thức giấc ngủ vùi, xóa tan đi cái tĩnh lặng trong đêm, đánh tan mớ bụi đường hằng ngày cây cối phải gánh chịu. Đầu Đông này, nước mắt sao nhanh nhòe đi thế? Sao nhanh rơi thế? Và sao nhanh té ngã thế. Trong giấc mơ, tôi vẫn luôn nhìn thấy mình, một cô gái đi trong cái lạnh đầu Đông với dòng người ngược xuôi, bản thân thì vẫn tự nhủ mình phải cười nhưng sao nước mắt cứ rơi. Tôi lại mơ Sài Gòn hóa thành một chàng trai với chiếc áo ấm dày đi trên con đường mờ nhạt, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, đang đứng từ xa nhìn tôi đầy trách móc và khóe miệng thì vẫn cười lung linh...
Sài Gòn tháng Mười Hai sao lạnh lùng như một tình yêu cần được vun tròn. Tôi vẫn sẽ phải đi tìm một sớm đầu Đông chớm nở của những mùa khác để thấy mình vẫn còn là người được sống trọn vẹn. Sài Gòn trong tôi mùa này sao đẹp thế. Tan trường đi trên cung đường quen thuộc, tôi vẫn ước mình là chiếc lá khô đầu mùa bay thật lâu trước khi chạm mặt đất. Gió ơi cuốn thật chậm nhé...
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.