Câu chuyện mùa đông
2013-12-10 10:43
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù
Một cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân , lại nhìn từ chân lên đầu, và im lặng.
Một phụ nữ tay dắt 2 đứa trẻ , bà chẳng để ý đến bà cụ vì mãi lo cho những đứa con.
Một viên chức tay ôm chồng sách , đang mải mê suy tư nên cũng chẳng thấy gì .
Một quý ông lịch lãm đứng nép sát vào trạm chờ xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy già rồi không làm hại được ai , nhưng biết đâu bà ấy mang một bệnh truyền nhiễm nào đó thì sao .
Xe buýt đến, bà cụ lên xe và ngối sau lưng bác tài xế, người đàn ông lịch lãm và cô gái chạy ngay xuống băng ghế cuối, cô gái vẫn không quên ngoái lại nhìn bà cụ, đứa trẻ con người phụ nữ chợt quay sang nói với mẹ nó.
- Mẹ ơi! Bà ấy đi chân đất, mẹ bảo đi chân đất là không ngoan mà, phải không mẹ?
- Andrew, không được chỉ vào người khác! Bà mẹ nhắc con rồi quay ra nhìn cửa sổ.
- Đấy chúng ta phải học tiết kiệm, nếu như lúc trẻ bà ấy biết tiết kiệm thì đâu đến nỗi nghèo thế này - Một chàng thanh niên lên tiếng.
- Bà ấy hẳn phải có con chứ, họ không thấy xấu hổ sao ấy nhỉ? - Người phụ nữ mặc áo choàng lông thì thào, và cô cảm thấy mình là 1 người tốt vì đã lo cho mẹ mình chu đáo.
Một quý ông có vẻ là doanh nhân thành đạt rút ví ra và dúi vào tay bà cụ 10 đôla:
- Này bà, tôi biếu bà, và nhớ mua 1 đôi giày đấy nhé! Nói xong ông hãnh diện đi về chỗ ngồi.
Xe buýt dừng lại, vài hành khách lên xe, trong số ấy có 1 cậu thanh niên chừng 17 tuổi, cậu khoác cái áo to, cả cái balô đeo trên lưng cũng to, và đang nghe headphone. Cậu bé tiến đến và xuống ghế cạnh bà cụ.
Chợt cậu nhìn xuống chân bà cụ và thấy lạnh toát, rồi lại nhìn vào chân mình, đôi chân của cậu đang xỏ trong 1 đôi giày cổ lông dành đi tuyết, nó mới tinh và ấm áp, đôi giày ấy là niềm tự hào của cậu trước đám bạn, cậu bé đã dành dụm rất lâu để có nó, rồi cậu tháo headphone ra và ngồi ngay xuống sàn xe, ngay bên cạnh bà cụ.
- Bà ơi, cháu có giày đây này!
Cậu tháo từng chiếc giày ra, tháo luôn cả vớ, nhẹ nhàng nâng bàn chân cong queo, lạnh cóng của bà cụ lên và xỏ vào từng chiếc giày ấm áp.
Bà cụ sững người, chỉ thoáng mỉm cười và nói được lời cảm ơn lí nhí.
Xe buýt dừng, cậu bé mỉm cười chào bà cụ và bước xuống xe, đi chân đất trên tuyết!
Cả xe chồm đầu ra ngoài nhìn theo cậu bé, im lặng vài giây, chiếc xe bắt đầu huyên náo:
- Cậu ấy từ đâu đến thế nhỉ?...
- Chắc là 1 thiên thần?...
- Hay là con trai của Chúa?...
- Không phải đâu mẹ ạ, con đã nhìn kỹ rồi, anh ấy cũng là 1 người bình thường thôi! - Cậu bé lúc nãy cất tiếng
Đôi khi chỉ là những hành động thiết thực giản đơn lại có thể sưởi ấm trái tim, sưởi ấm 1 đôi chân đang buốt giá, câu truyện này làm Nhím xù nhớ đến một câu truyện gần như tương tự như vậy mà chính Nhím xù chứng kiến.
Gió rít rét cắt da cắt thịt, một cô gái sành điệu với đôi bốt trắng cao cổ và một bộ đồ ấm áp đang rảo bước , rồi trèo lên 1 chiếc xe mô tô phân khối lớn do một chàng trai cầm lái. Mọi người chỉ trỏ bàn tán:
- Ôi trời, đấy nó đi học mà cứ như trên sàn diễn thời trang ấy, điệu khiếp đi được
- Học hành gì, đến cho có thôi
Bỏ qua những lời bàn tán, cô gái chờ mấy người bạn của mình rồi cả hội phóng vút đi trong cái lạnh giá của mùa đông. Đang ôm cua ngon trớn, chợt cô gái vỗ vai anh chàng đèo mình:
- Này , anh dừng lại cho em xuống 1 chút.
Chàng trai ngạc nhiên xong cũng dừng xe lại, cô gái leo phắt xuống xe, bồn chồn ngó về phía con đường mình vừa chạy qua, rồi như không thể chờ đợi, cô bước ngược lại, những bước chân vô cùng gấp gáp. Điều này khiến hội bạn của cô gái vô cùng ngạc nhiên, họ cũng tò mò không hiểu cô gái bị thu hút bởi điều gì, rồi lần lượt họ cũng lùi xe lại. Và họ bắt gặp thấy cô gái đang chặn 1 chiếc xe đạp cũ do 1 người đàn ông lam lũ đang lái:
- Chú ơi, chú dừng xe lại 1 chút được không? Cháu muốn tặng bà cụ đôi tất, trời rét như vậy mà cụ đi chân trần như vậy khéo ốm mất.
...
Tác giả: Sưu tầm
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím xù
Kỹ thuật: Voi kòi
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.