Cơ duyên (Người yêu hoàn mỹ, Phần 19)
2013-12-11 09:56
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Mèo Mun, Jun
Bất đắc dĩ thở dài, anh xoay người đứng lên, đi rót một chén nước trắng rồi nhét vào trong tay Đường Dịch, giọng nói nhàn nhạt: “Nửa đêm canh ba, không ngủ đi, còn suy nghĩ lung tung cái gì?”
“Cậu nói nghe đơn giản quá…” Trong giọng nói của Đường Dịch có vài phần ý xấu: “Tôi đang chờ đến ngày nhìn cậu bị chiếm đóng đấy!”
Đường Thần Duệ khẽ cười một tiếng, lơ đễnh cho qua, ngay cả cãi lại cũng lười.
Cả cuộc đời người, nhấp nhô lên xuống nhiều hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là vội vã yêu thương một vài người, rồi rời xa một vài người khác mà thôi, nghĩ đến điều này, một chút động lực để yêu đương trong Đường Thần Duệ liền vụt tắt.
Cuối cùng, trời cao cũng phải đố kỵ anh tài.
Ông trời bất ngờ để Đường Thần Duệ gặp được Tịch Hướng Vãn, một lần sơ sẩy, anh liền gục ngã trước số phận đổi thay của cô, con người trước nay luôn sống trong bóng tối, cẩn thận đến mấy như anh vẫn phải để lộ chút dịu dàng chỉ trong chốc lát của mình.
Anh đối với chuyện tình cảm quá mức lãnh đạm, nhưng cho dù có cẩn trọng đến đâu vẫn có lúc sơ sót.
Thật ra, lúc ví dụ máu chảy đầm đìa của Đường Dịch hiện ra trước mắt, anh nên sớm nghĩ tới mình sẽ có ngày này.
Cho dù có thêm nhiều cao nhân chỉ điểm hơn đi chăng nữa, một người sau khi biết yêu vẫn sẽ phải rơi vào đường cùng.
…
Cho đến ngày hôm nay, anh ôm cô đặt ở dưới thân, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô lúc đối diện với mình, trong mắt là vẻ không sao tưởng tượng nổi rất rõ ràng. Vẻ mặt này vô cùng quen thuộc, Đường Thần Duệ nhớ trước kia đã từng có rất nhiều người nói với anh như thế, biểu tình của anh lúc lên cao trào thật sự rất mê người, khi đó, anh chỉ mỉm cười lơ đễnh cho qua, nhưng giờ khắc này đứng trước mặt cô, anh không hề để ý cho bản thân phóng túng một lần.
“Ôm lấy anh…”
Anh cúi đầu, ngậm chặt môi dưới của cô, đáy mắt đen thẳm, mí mắt khép hờ, trong chốc lát hiện lên vẻ mơ màng đến mị hoặc.
Hướng Vãn nhìn anh chăm chú, cảm thấy cổ họng mình trở nên khô lại.

Đường Thần Duệ lúc này cùng với Đường Thần Duệ thờ ơ lãnh đạm của ngày thường giống như hai kẻ hoàn toàn khác nhau, anh khiến cô không sao phân rõ được phương hướng, thật giả nữa rồi. Thế nên cô chỉ có thể nghe lời ôm lấy anh, hơi giơ chân lên để tới gần anh hơn nữa, trong nháy mắt hai người hợp lại làm một, khăng khít thân mật, cứ như vậy duy trì liên tục đến phút cuối cùng.
Đường Thần Duệ dừng lại bên trong cơ thể cô một lúc lâu, ôm cô bình an ngủ, nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của cô từ từ hòa hoãn xuống, anh mới chậm rãi lui ra.
“Vẫn khỏe chứ?”
Lấy cá tính tùy tâm sở dục của bạn học Thần nhà chúng ta, lúc này đây anh thật ra rất muốn hỏi một câu: “Anh có làm cho em thoải mái hay không?”, nhưng chỉ sợ nếu thốt ra những lời ấy, cả kiếp này đừng nghĩ đến việc ôm cô lên giường thêm lần thứ hai, thế là chỉ còn cách khiêm tốn một chút, văn minh một chút, giả trang nhã nhặn một chút…
Hướng Vãn nói quá nhiều, sức lực chẳng còn nữa, thở phì phò một lúc thật lâu, cuối cùng giơ chân lên đạp đạp anh: “Em khát, anh mau đi rót nước.”
Đường Thần Duệ thở dài, nghĩ thầm: cô nàng tiểu thư này thực sự càng lúc càng to gan mà.
Mặc dù oán thầm trong lòng như thế, anh vẫn hôn nhẹ lên khóe môi cô rồi đứng dậy mặc áo ngủ vào, đi ra ngoài rót nước.
Hướng Vãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhịp tim dần bình ổn như thường nhưng cả người vẫn như đang trôi dạt giữa sóng to biển rộng, không chút nào tĩnh lặng.
Trước đây cô muốn tuân thủ theo đạo nghĩa giang hồ, nghĩ rằng nếu Đường Thần Duệ thích mình thì cô nhất định sẽ tận lực thích anh, nếu như anh lại đần độn vô vị thì cô chỉ cần vung tay lên nói hẹn gặp lại là được rồi. Loại đạo nghĩa ấy, giờ nghĩ tới mới thấy quá đơn thuần.
Đã gặp được anh rồi, sau đó lại tách ra, sao có thể dễ dàng trở lại cảnh giới tâm trong như nước giống lúc ban đầu.
Chỉ cần nhớ tới dáng vẻ của Đường Thần Duệ ban nãy, cô liền kinh hãi không thôi. Tịch Hướng Vãn chưa từng nhìn thấy ai trong lúc ân ái đẹp đến mức dụ hoặc như thế, ngày thường vẻ ngoài của anh luôn sạch sẽ, réo rắt, du dương, mang theo một tia lạnh lùng không quá rõ, như gần như xa, cũng không thể tính là quá quyến rũ được. Cô có dự cảm, anh đang che giấu một bộ mặt khác của mình, chỉ ở đúng tình huống mới có thể bộc lộ ra, hôm nay anh để cô nhìn thấy, nếu như sau này anh lại để cho nhiều người khác thấy nữa, có lẽ, cô sẽ không thể tránh được việc đau lòng.
Tình yêu, quả nhiên ở trong hư cấu và thế giới hiện thực hoàn toàn khác biệt.
Cô nhớ những lúc mình chơi game online, sắm vai hiệp nữ giang hồ, mặc dù nhân vật cô điều khiển không tồn tại mấy cái gọi là tự tôn, chí khí hào hùng gì hết, nhưng mỗi lần được các nhân vật nam qua đường tỏ lòng quan tâm, đại loại như “MMMM*, ta thích nàng, hãy làm thê tử của ta đi”, vẫn phảng phất có chút xúc động xông thẳng tới đỉnh đầu.
...
Biên tập: Blog Tử Vi - Hamano Michiyo
Được thể hiện qua giọng đọc: Mèo Mun, Jun
Kỹ thuật: Na ngố
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình
Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.