Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rơi vào Kuala Lumpur (Phần 1)

2013-09-23 17:18

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

 Kuala Lumpur nhìn từ trên xuống bạt ngàn những rừng cọ dừa, một màu xanh trải ngút ngàn với những con đường uốn lượn nhỏ xinh, những khu nhà được sắp xếp trật tự. Khác với Sài Gòn của tôi, nó khá bừa bộn nhưng là cái bừa bộn gây thương nhớ. Xuống sân bay, cái nắng của KL làm tôi càng nhớ da diết Sài Gòn, nhớ mẹ đến thắt lòng. Dường như nó không khác cái nắng của Sài Gòn, làm những giọt mồ hôi trên trán tôi lấm tấm. Lạc lõng, tôi qua đây vì điều gì? Để chứng minh với tiếng nói thôi thúc trong mình rằng: “Mày đã đúng hay sai hả Mai!!!”. KLIA rất rộng, càng làm tôi hụp sâu hơn, chơi vơi hơn…

Café rơi. Tôi… một mình… đồng hồ điểm 5h - cái giờ tan tầm của lòng Sài Gòn bừa bộn. Mưa đổ chiều nhạt nhòa như một người mẹ cúi mình dỗ đứa con đang khóc. Tôi chợt nghĩ có phải vào giờ khắc này, ông trời đang gom góp hàng triệu giọt nước mắt. Đong đếm. Tích tụ. Trả về với đất, với đời như một cách con người cần hiểu mình và san sẻ để vơi đi.
22 tuổi, tôi vẫn còn ngủ quên trong tình yêu có lẽ vô vọng… Tôi đang chờ đợi hay trái tim đã đóng chặt với bất kì ai muốn mở lối, kể từ ngày nó thổn thức khi nhìn thấy anh giữa hàng triệu người vụt qua.

Tôi đi bên anh 3 ngày, yêu và chờ anh 2 năm. Kuala Lumpur (KL) - Thiên đường nơi trái tim tôi đã tìm thấy anh.



20 tuổi!

Lần đầu tiên bị choáng và ù tai trên máy bay.

Lần đầu tiên đi ra khỏi biên giới quốc gia một mình với khả năng Tiếng Anh ít ỏi, chút vốn liếng cỏn con dành dụm được.

Lần đầu tiên tin tưởng vào một con người xa lạ!

Lần đầu tiên tôi biết cảm giác yêu là như thế nào…

Chuyến bay 2518 của hãng hàng không Air Asia đi Malaysia hạ cánh ở sân bay KLIA (Kuala Lumpur International Airport), ghế số 20B thuộc hàng ghế cuối cùng, cạnh cửa sổ, đặt cái giỏ xách đựng 4 bộ quần áo và 2 quyển sách lên phía trên. Dựa vào ghế, cài dây an toàn, tắt Ipod, chờ đợi những bước chuyển động trên đường băng…

Tôi không ngờ chuyến bay đầu tiên của mình lại đơn giản như thế, không có kế hoạch dài hạn, chỉ là muốn đi, gấp rút làm passport trong 2 tuần và book vé hạn cuối… Giờ đây Sài Gòn đang ở phía dưới kia với những con đường nhỏ như sợi chỉ, dòng sông uốn khúc màu đất đỏ và không hiểu sao có cả những quá khứ tan nát, hình ảnh những người tôi yêu thương hiện ra qua ô cửa. Cảnh vật nhòa trong làn nước mắt của tôi. Sài Gòn mang màu tổn thương rách nát của một tình yêu quá lớn, của vết thương chưa lành và cần được tha thứ…Hay chính trái tim người đã không dám thoát ra khỏi định kiến và sự bảo thủ? Tôi đã không dám đối diện khi thấy mẹ gục mặt khóc trên khung ảnh. Tôi đã bỏ đi vì dằn vặt mình…

- Are you ok?

- I’m ok, don’t worry, thank you!

Đưa chiếc khăn tay về phía tôi, chàng trai ngồi chung khoang ghế với ánh mắt bối rối, tỏ vẻ ân cần. Nhận lấy, lau đi sự vỡ òa phút chốc khi không thể kiềm nén, tôi mỉm cười với anh.

- You are better now! Uhm, you are…

- Mai! Lê Mai!

- John Lê, nice to meet you Mai!...



John 25 tuổi, anh đến Vũng Tàu 1 tháng theo một dự án liên kết hợp tác giữa tập đoàn dầu khí quốc gia Malaysia Petronas với Petrovietnam. Mẹ anh là người Việt, sang Maylasia du học và đã gặp bố anh - một chàng sinh viên của Monash University. John đang cầm trên tay quyển sách dạy Tiếng Việt cấp tốc.

- Tôi không thích sử dụng ngôn ngữ phức tạp này. Nhưng mẹ tôi thực sự muốn tôi học nó. Khi còn nhỏ, mỗi lúc bà bắt tôi học là tôi lại trốn đi chơi.

- Mỗi ngôn ngữ đều có 1 vẻ đẹp tự thân, như thầy tôi đã nói nó chứa đựng sức mạnh của dân tộc, mẹ anh chắc cũng vì muốn truyền cho con mình sức mạnh của 1 thứ tiếng rất khó nhưng rất đẹp của nơi bà đã sinh ra.

- Tôi đang muốn làm cho bà bất ngờ vì 1 tháng ở đây, nghe thì hiểu đôi chút, nhưng nói thì khó quá, toàn phải dịch từ Anh sang Việt.

Tôi chỉ anh cách phát âm đúng một số câu giao tiếp thông dụng. John hỏi tôi sao lại có những từ đồng nghĩa khó hiểu như cũng là “đen” nhưng lại có “mèo mun”, “chó mực”, “mắt huyền”, “ngựa ô”. Sao lại không dùng “đen” hết cho dễ! Tôi chỉ cười và nói như vậy mới khó chứ. Từng vùng miền còn có cách gọi khác nhau. Nên John hãy chấp nhận và sử dụng nó nhiều thì sẽ quen thôi.

- Mai! Em đến KL lần nào chưa?

- Đây là lần đầu tiên Mai đi du lịch ngoài nước.

- Một mình à? Em có bạn bè bên KL không?

- Có nhưng lần này chắc Mai sẽ không liên lạc - Tôi ngập ngừng trả lời John.

- Em sẽ đi đến những đâu ở KL?

- Em muốn đến Taylors College và chắc chỉ đi quanh quẩn khu đó.

- Mai, em đang phí phạm chuyến đi của mình đấy. Nếu em muốn, tôi có thể đưa em đi thăm thú vài điểm tuyệt vời của KL khi tôi đã nộp bản báo cáo công tác cho cấp trên. Dù gì thì tôi cũng được nghỉ phép 3 ngày trước khi bắt đầu cuộc khảo sát ở Peru, ok?

- John!

- Sao Mai?

John nói Tiếng Việt với tôi. Đôi mắt tinh anh dưới đôi mày rất đậm. Tôi chần chừ, tay nắm chặt cái ví có tờ giấy ghi địa chỉ. Muốn anh cùng đi đến một nơi với tôi… Nhưng có lẽ hơi đường đột. Tôi có tin người quá nhanh hay không?

Tác giả : Le Vy

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù

Kỹ thuật : Jun



(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top