Phát thanh xúc cảm của bạn !

Rồi có ngày chúng ta sẽ quên nhau

2022-11-26 01:30

Tác giả: Hải đường


blogradio.vn - Bao năm qua, anh cố quên tôi mà không thể, nhưng không dám nói với tôi. Có thể do tính anh nhút nhát. Tôi nắm lấy tay anh và khóc “Coi như chúng ta có duyên mà không phận. Cuộc sống này bắt chúng ta phải vậy. Quên em đi nhé, anh cũng từng là tất cả của em. Rồi có ngày chúng ta sẽ quên nhau anh ạ”.

***

Quê tôi nằm gọn trong vùng đồng bằng châu thổ sông Hồng, nơi phủ kín màu xanh của lá mạ khi mới gieo trồng và bạt ngàn màu vàng của lúa khi tới mùa thu hoạch.

Anh và tôi cùng quê, anh hơn tôi một tuổi. Đối với những đứa trẻ sinh ra cùng quê và lớn lên cùng nhau như chúng tôi, thì độ tuổi đó không bao giờ gọi là: anh, em cả mà thay vào đó toàn là những từ dân dã như mày, tao thôi. Và tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi bắt đầu để ý anh qua một câu chuyện của một chị học trên lớp, chị khen anh rất nhiều, khiến tôi cảm thấy có chút thú vị về anh. Và từ đó, tôi quan sát và tìm hiểu, lắng nghe mọi câu chuyện về anh nhiều hơn.

Và rồi, lâu dần thành thói quen, tôi bắt đầu để ý anh từ đó. Đó như là thói quen hằng ngày trong cuộc sống của tôi vậy. Hằng ngày, trên con đường làng, từng tốp chúng tôi đạp xe để đi học, ngày đó điện thoại không phổ biến như bây giờ, cũng không có internet rộng mở như ngày hôm nay. Chúng tôi, chỉ căn đồng hồ 6 giờ 30 phút sáng là cùng nhau đạp xe tới trường. Cuộc sống tuổi thơ diễn ra thật êm đềm và vui vẻ.

khi-chung-ta-thuc-su-biet-yeu

Vào mùa gặt, nhiều hôm trăng sáng vằng vặc, từng tốp chúng tôi ngồi tụm năm tụm ba để nói chuyện về những câu chuyện không có hồi kết.  Mùi lúa mới, mùi rơm thơm, gió thổi lồng lộng và ánh trăng quê lên sau những rặng tre, có lẽ đó là những kỷ niệm mà không bao giờ tôi quên được. 

Tôi kể chuyện với anh, nào thì chuyện sách vở, nào học hành hay chỉ là một thông tin nhỏ nhoi mà sáng nay cô bạn học cùng lớp mới nghe được. Từ đó, tôi nói chuyện và tiếp xúc với anh nhiều hơn, anh cũng vậy, cũng hay kể cho tôi nghe về chuyện nhà, chuyện bạn bè của anh, về ước mơ của anh.

Thời gian trôi đi thật nhanh, anh bắt đầu bận ôn thi cho kỳ thi đại học, còn tôi cũng bận hơn cho những dự kiến của mình. Tôi ít nói chuyện với anh lại, nhưng tâm trí lúc nào cũng nghĩ về anh.

Rồi anh đậu Đại học, con đường mà anh hằng mong ước. Anh lên Hà Nội nhập học theo giấc mơ của mình. Đối với một chàng trai quê, lần đầu được ra thành phố, Hà Nội đối với anh như một bức tranh tổng thể sắc màu. Anh như lạc vào thế giới hoa lệ, hào nhoáng của thành phố nhưng tuyệt nhiên anh vẫn không quên đi bản thân mình, duy chỉ có tình cảm là thay đổi.

Mỗi lần về quê, anh ít nói chuyện với tôi hơn, Anh kể cho tôi nghe về người con gái thành phố trong anh. Anh kể với sự say mê và ngưỡng mộ, anh nhất định phấn đấu để có thể sánh bước cùng người ấy. Rồi bất chợt anh quay sang tôi “Em gái của anh ạ, em nghĩ anh nên làm vậy không?”

phu-nu-neu-muon-hanh-phuc

Thì ra, tôi chỉ là em gái của anh, thế mà tôi cứ ngỡ. Tôi ngỡ rằng chúng tôi hợp ý với nhau như vậy thì chắc sẽ có một ít gì gọi là duyên phận chứ. Thật đúng là “Khi một người con trai quan tâm đến một người con gái mà không bao giờ nói tiếng yêu hoặc ngỏ lời trước, thì người con gái ấy không nên mong đợi gì trong mối quan hệ này”.

Tôi buồn, nhưng không khóc, có bao giờ anh nói thương tôi đâu tự tôi suy diễn ra mà thôi. Tôi bật tivi nên để nghe nhạc và che giấu đi nỗi lòng mình. Vô tình ca khúc mà tôi đang nghe lại là “Miền Cát Trắng”, tôi say sưa nghe và tưởng tượng về những ngôn từ trong bài hát. Và rồi trong giây phút ấy, tôi nghĩ không biết : Miền cát trắng sẽ như thế nào. Và rồi tôi đã đăng ký thi Đại học vào nơi miền cát trắng ấy.

Ngày tôi đậu Đại học, một mình tôi, cất bước vào  nơi mà tôi chỉ biết qua MV và ca từ, chứ chưa một lần đặt chân tới đó. Anh tiễn tôi ra tàu, mắt đượm buồn nghĩ ngợi xa xăm.

Đặt chân vào nơi mới, tôi bắt đầu tập làm quen với cuộc sống nơi đây, về những từ phong tục tập quán địa phương, con người bạn bè. Đâu cũng vậy, người tốt có, người xấu có, nên tôi cũng chỉ thoáng buồn trong chốc lát rồi phải tập trung vô chuyện học hành. 

Suốt khoảng thời gian đó, tôi không yêu thương ai, tận trong sâu thẳm trong bản thân, tôi vẫn nghĩ về anh kể cả những lúc thành công hay thất bại. Anh như ngọn Hải Đăng mà tôi cần tìm kiếm, soi sáng cho tôi mỗi khi đêm về và đón chào tôi lúc bình minh ngày mới.

trong-tinh-yeu

Tôi trở về quê sau 4 năm đèn sách xứ người. Về quê, được gặp lại gia đình, người thân, bạn bè và anh thật khiến tôi hạnh phúc. Anh và tôi ngồi kể chuyện cho nhau nghe về những chuyện mình đã trải qua trong khoảng thời gian đó. Nhưng anh lại không nhắc tên người con gái ấy nữa. Anh nói giờ anh cũng không yêu thương ai cả, anh muốn phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Tôi lại buồn thêm lần nữa, buồn như lúc tôi đi, anh cũng vậy. Chắc anh cũng hiểu tình cảm tôi dành cho anh, nhưng anh không muốn nói ra

Ngành tôi học, ở quê khó xin việc, tôi đành cất bước vào Sài Gòn để xin việc làm, vì tôi có người quen trong này. Suốt bao năm làm việc, tôi vẫn chưa thương ai, vẫn hay gọi điện cho anh, hỏi thăm anh. Có thể nói anh là mối tình đầu đơn phương của tôi vậy đó.

Năm tháng qua đi, rồi tôi cũng lập gia đình với người mà thương tôi suốt bao năm trời. Tôi nhắn tin cho anh, anh lẳng lặng nói hai chữ “Chúc mừng”, rồi từ đó không liên hệ gì nữa. Tôi nhận ra rằng, có lẽ tôi cũng nên buông bỏ quá khứ này, mối tình đơn phương này. Tôi tập trung cho gia đình, sự nghiệp và lâu lâu cũng hỏi thăm anh.

lay-chong-16

Tôi tình cờ gặp lại anh sau mấy năm xa quê, anh vẫn vậy. Vẫn nét thư sinh và giọng đầm ấm mà tôi biết. Anh nói rằng ngày đó anh cũng thương tôi nhưng vì sợ không xứng với tôi nên anh đành lỗi hẹn. Người con gái năm đó chỉ là anh cố tình nói vậy. Anh biết anh trong mắt tôi thật hoàn hảo, nên anh sợ sự hoàn hảo đó sẽ sụp đổ nếu như anh quen tôi.

Bao năm qua, anh cố quên tôi mà không thể, nhưng không dám nói với tôi. Có thể do tính anh nhút nhát. Tôi nắm lấy tay anh và khóc “Coi như chúng ta có duyên mà không phận. Cuộc sống này bắt chúng ta phải vậy. Quên em đi nhé, anh cũng từng là tất cả của em. Rồi có ngày chúng ta sẽ quên nhau anh ạ”.

© Hải đường - blogradio.vn                                  

Xem thêm: Cuối cùng em cũng có thể bước qua quá khứ để hạnh phúc rồi

Hải đường

Cố gắng từng ngày, hạnh phúc sẽ đến với bạn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

back to top