Rồi ai sẽ hiểu được lòng em?
2021-12-28 01:30
Tác giả:
Lam Giang
blogradio.vn - Mùa đông, hơi lạnh phả vào khuôn mặt em tê tái. Giữa con đường tấp lập những đôi lứa yêu nhau, em quay người và bắt gặp ánh mắt anh. Chàng trai của những năm tháng cũ. Người lặng lẽ đi bên cạnh em qua rất nhiều dấu mốc thanh xuân. Người luôn nói với em rằng “Anh không hiểu được lòng em nên chỉ có thể lắng nghe”. Em cần một người như thế.
***
Em đã từng yêu. Không chỉ một người. Nhưng cuối cùng chẳng ai ở lại.
Em không cần một người nói yêu em, nói thương em, em cần một người dẫu tháng năm sau này dù có như thế nào cũng không nỡ bỏ lại em một mình.
Em chưa gặp được người như thế. Dẫu thế gian này người đông như sao trên trời, nhiều như cá dưới biển, ai ai cũng tìm ra đôi ra cặp, nhưng vẫn có những người ngoại lệ, lạc lõng rất nhiều năm ròng. Có lẽ yêu là hiểu nhau mà chẳng ai hiểu được lòng em cả.
Em đi tìm một người, tìm rất lâu. Ngay cả trong giấc mơ, người cũng khiến em rơi nước mắt. Em từng ôm ấp hi vọng với một người nhưng rốt cuộc cũng chỉ là người đi ngang qua thế giới của em. Em không buồn, chỉ thấy trống rỗng, trong trái tim luôn có một cánh cửa mở đến thế giới mênh mông, em thì mù đường, đi mãi không tới đích.
Hôm nay, em phát hiện trời đã vào chớm đông, mỗi ngày ngẩng mặt lên nhìn đều không thấy mặt trời. Chỉ có mây đen ủ rũ sà xuống gần mặt đất , và gió lướt ngang khuôn mặt em lạnh lẽo, cảm giác như hơi lạnh tràn xuống tâm can.
Em ghét mùa đông, ghét những buổi đêm bước chân ra đường, ghét nhìn vào những quán ăn vỉa hè, ghét nhìn họ tay trong tay hoặc trao nhau những cái ôm ấm áp. Em đi ngược dòng người, trách mình ôm giấc mộng dài, ở nơi nào đó có người đang trông chờ em đến, người cũng giống như em, có một nỗi cô đơn dày như mây trời, khắc khoải chờ đợi cơn mưa để được tan biến.
Em quen biết rất nhiều người. Họ đều tốt, nhưng chẳng ai có thể bước vào trái tim em. Không phải là em không bước ra khỏi cánh cửa lòng mình, mà chẳng ai có thể mở được cánh cửa ấy để bước vào. Họ và em giống như một bản nhạc lệch nhịp, cùng xuất hiện trên một khuông nhạc nhưng lại không dành cho nhau.
Mùa đông năm ấy, có một chàng trai bước vào cuộc đời em. Anh yêu mùa đông, yêu hơi lạnh rét buốt của miền Bắc, yêu cúc họa mi tháng mười một, yêu người thiếu nữ dịu dàng như nàng thơ bên hoa huệ. Anh bảo “Ai mà chẳng yêu cái đẹp, rung động trước cái đẹp, ai mà có thể cưỡng lòng trước vẻ đẹp mỏng manh, đằm thắm”.
Còn em thì sao? Em yêu mùa hè của miền trong. Yêu mảnh đất nắng gió nơi mình sinh ra. Yêu những con đường đất đỏ có mùa hoa dã quỳ rực nắng. Yêu những cơn mưa đầu hạ, át đi tiếng ve ồn ào sau ngày nắng đỏ lửa. Và em yêu dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường của những cô gái , chàng trai trên mảnh đất tây nguyên bạt ngàn núi rừng. Chưa hết mùa đông, người đã vội vã rời đi. Nhanh như mưa bóng mây, thoáng qua tựa ảo giác.
Em cũng gặp được người yêu cơn mưa hạ. Anh thích trầm mình trong nỗi buồn mỗi khi trời đổ dông. Cái sắc trời ảm đạm giam anh trong suy tư, khi ấy anh lại chống cằm mơ màng bên khung cửa sổ ngập sắc hoa bằng lăng tím. Nhưng thế giới của anh, khoảnh khắc ấy là của riêng anh, không tiện góp thêm một người nữa. Anh nhíu mày:” Ai lại cùng người yêu mới ôn lại kỉ niệm mối tình đầu”.
Em lại nhớ đến mối tình đầu của em. Đơn phương một người trong suốt thời gian thuở thiếu nữ ngây ngô. Thứ tình cảm lén lút, ngây thơ ấy đẹp như cánh đồng hoa cải Mù Cang Chải, hoa nở rộ bất chấp cái lạnh giá và làn gió thổi khô hanh trên mảnh đất sỏi đá. Mùa hoa qua đi, phấn hoa theo ong bướm bay về phương trời xa lạ. Người cũng chẳng thuộc về em.
Thời gian vô tình như thoi đưa. Bao mùa xuân đến rồi đi. Chim di cư cũng quay về mảnh đất lành. Trong ráng chiều rực rỡ mây ngũ sắc, em tìm thấy cây sáo cũ nằm nép mình trong hộc tủ. Người thổi sáo năm ấy, nay đã thành chồng người ta. Khúc nhạc “Thần thoại” năm ấy, người ngồi giữa đêm lửa trại, sáo đặt lên môi mà đôi mắt cứ nhìn mãi về một hướng. Tự nhiên em nhớ đến một đoạn thơ của tác giả Thanh Nguyên.
“Bài hát anh hát cho cả lớp nghe chung
sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía?
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh chê: Con bé ấy lười.
Tự dưng em vui hơn và anh càng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn qua ngay căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
chỉ cần một cái nhìn là hai đứa sẽ ngủ ngon”.
Cuối cùng, vật lưu lại trong tay em, người thuộc về kẻ khác. Gọi em là kẻ lưu lạc cũng đúng. Chúng ta như Hoàng tử bé, đi khắp vũ trụ để nhận ra hành tinh của mình mới chính là nhà. Hoàng tử bé có một bông hoa hồng kênh kiệu, tuy không phải duy nhất trong vũ trụ nhưng là duy nhất trong thế giới của cậu. Em cũng có một hành tinh, tuy nhiên lại chưa có nụ hồng nào bén rễ.
Và lòng em đi qua năm tháng dần trở thành hoang mạc nứt nẻ. Và cũng chính em đôi khi chết chìm trong ảo ảnh tươi đẹp. Dưới lăng kính của hiện thực, em nhận ra, thế giới vốn không hoàn hảo vì thực tế trái đất không thực sự tròn. Tìm người hiểu được lòng em rõ ràng giống như đào một cái hố chôn chính bản thân mình.
Xuân đến, đông tàn. Thu sang tiễn hạ. Bốn mùa thay nhau khoác áo mới. Em đã bỏ lỡ rất nhiều mùa để đi tìm chính mình. Người yêu em sẽ không giống tắc kè đổi màu. Ẩn mình trong bốn mùa, biệt tăm biệt tích.
Có thể, người vẫn đứng ở đó từ rất lâu về trước, hoặc người đang đứng đợi em bước tới, nhìn người và chấp nhận một điều “Chẳng ai hiểu lòng em cả”.
Người yêu em sẽ vì em mà thay đổi. Em thương người sẽ chấp nhận thế giới của anh. Lòng chúng ta là con thuyền cần bến bờ neo đậu. Ngẩng đầu lên là bầu trời cao rộng, phóng tầm mắt nhìn nghiêng sẽ thấy bến bờ.
Người sẽ giống như bếp lò giữa đêm đông lạnh. Quạt mát giữa oi bức nắng hè. Người không hiểu được lòng em nhưng sẽ lắng nghe em thủ thỉ. Sẽ hạnh phúc mỗi khi em san sẻ lòng mình. Sẽ khóc sẽ cười cùng em mỗi khi tâm trạng em bất ổn. Một người giống như nam châm đối cực, chỉ đối cực với mình em.
Em đã đợi người qua những năm tháng phai màu, cuốn sổ nhòe nét mực. Nụ cười thiếu nữ mất đi dáng vẻ ngây ngô. Nhưng tình yêu nào có già đi, bởi bản chất của yêu chính là trẻ lại.
Mùa đông, hơi lạnh phả vào khuôn mặt em tê tái. Giữa con đường tấp lập những đôi lứa yêu nhau, em quay người và bắt gặp ánh mắt anh. Chàng trai của những năm tháng cũ. Người lặng lẽ đi bên cạnh em qua rất nhiều dấu mốc thanh xuân. Người luôn nói với em rằng “Anh không hiểu được lòng em nên chỉ có thể lắng nghe”. Em cần một người như thế.
“Anh có thể lắng nghe tiếng lòng em được không?” Em nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Cảm nhận được sức nóng trên đôi má của mình. Cảm nhận được cái ôm ấm áp của một vòng tay. Cảm nhận được đôi môi lành lạnh lướt qua chóp mũi. Cảm nhận được bến đỗ của một trái tim lưu lạc. Và cảm nhận được mầm non hạnh phúc gieo trong trái tim đang mạnh mẽ vươn lên giữa một ngày trời đông. Cảm ơn năm tháng vì chẳng ai hiểu được lòng em.
© Lam Giang - blogradio.vn
Xem thêm: Cho em thêm niềm tin để chờ đợi được không anh | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
















