Phát thanh xúc cảm của bạn !

Quỷ Thi_ Phần 4

2014-04-18 16:35

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Ở nơi này, bọn họ không hề chuẩn bị trước tình huống phải đối mặt. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia dần dần xuất hiện tia sáng kinh ngạc không dám tin. Máu tươi, chiến trường, sát phạt không ngừng, dường như tái hiện lại khung cảnh chiến trường nước Từ khi xưa, bọn họ không có cơ hội nhìn mặt nhau lần cuối.

"Tô..."

Hoắc Dương vừa mở miệng, Tô Đài cũng hồi phục tinh thần, nàng nhảy chồm lên phía trước, ôm cổ hắn.Người ôm hắn bây giờ không còn là cô gái có hương thơm dễ chịu mềm mại trước kia nữa, áo giáp lạnh lẽo va vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh, không nghe thấy tiếng hô hấp, trên người nàng có mùi mục nát. Tất cả mọi thứ bao trùm lấy cảm xúc của hắn, khiến hắn ngẩn người thất thần.

Nhân cơ hội này, Tô Đài cởi lá cờ chỉ huy trên vai hắn xuống, tiện tay vất ra xa, trùm lên người hắn y phục của một binh lính tầm thường trong quân đội của Hoắc Dương, rồi nàng dẫn hắn di chuyển trong chiến trường hỗn loạn, rốt cuộc ba vạn quân lính người Nhung giờ không thể phân biệt được ai mới là đại tướng quân của nước Vệ nữa.Hoắc Dương cứ để mặc Tô Đài dẫn đi, mãi sau mới phục hồi tinh thần:

"Nàng giết Lưu Nguyệt... là vì muốn cứu ta ư?" Tô Đài quay lưng về phía hắn, cứ như thế tiến về phía trước, Hoắc Dương nhướng mày: "Tô Đài!"

Người phía trước dừng bước, Tô Đài xoay người lại, cùng lúc tung lên một lớp bột phấn màu trắng phiêu tán trong gió. Hoắc Dương thấy hoa mắt, cơ thể mềm nhũn không thể điều khiển: "Nàng... lại giở trò với ta." Tô Đài đỡ lấy thân thể hắn, nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy cố chấp của hắn: "Lại một lần nữa, lần nữa..."



Chỉ là một câu than thở, vừa thê lương lại tràn ngập sự bất đắc dĩ. Giống như muốn nói số mệnh ta trong tay nàng, kiếp này cũng thế. Tô Đài không biểu lộ cảm xúc, cố tình làm ra vẻ đang tranh đấu với Hoắc Dương, rồi dần dần rút lui vào trong một lều trại vắng vẻ. Nàng rút từ trong áo ra một bộ trang phục của người Nhung mặc vào người Hoắc Dương.

Nàng hiểu rất rõ một điều, trong tình huống hiện nay nếu muốn Hoắc Dương bỏ rơi ba nghìn tướng sĩ, một mình trốn chạy thì chắc chắn hắn không làm. Tình cảm của người đàn ông này cũng giống như tâm huyết của hắn đều cố chấp như vậy. Nàng chỉ còn cách giết ngựa của hắn, kéo hắn rời khỏi tầm ngắm của kẻ thù, hận không thể biến hắn thành một hạt cát, vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể cứu hắn ra khỏi đây.

Bởi vì nàng biết mùi vị cái chết đáng sợ đến mức nạo, áp lực và sự tuyệt vọng ra sao, dù cố gắng an ủi bản thân là giờ đây mình không còn gì phải lo lắng, nhưng lại không thể kiềm chế nỗi chua xót khi không thể nào ngửi được mùi máu tươi vương trên chóp mũi.

Cảm giác đó, nàng không muốn Hoắc Dương phải trải qua.Tô Đài đợi cho âm thanh sát phạt bên ngoài ngưng dần, mới dìu Hoắc Dương đi ra ngoài, ba nghìn tướng sĩ nước Vệ đều đã bị tiêu diệt.

Tiết trời lạnh lẽo, xen lẫn mùi máu tươi thoảng ngập tràn không khí, Tô Đài cúi đầu, đi theo đội quân chữa thương cho bính lính người Nhung. Giữa đường, nàng giết mười mấy gã thương binh, cướp ngựa, đưa Hoắc Dương xuyên qua sơn cốc bị tuyết bao phủ, tìm được quân doanh nước Vệ.

Nàng thầm cảm ơn thân thể đã chết này của nàng, nếu là Tô Đài trước kia, e rằng những vết thương trên chiến trường đủ khiến nàng chết đi mấy lần. Còn thân thể này, không có cảm giác đau đớn, không già đi, không chết, nếu nàng không nói ra câu nói cuối cùng, thì có thể mãi mãi sống như thế này.

Nhưng sống mãi mãi, đối với nàng thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

(...)

Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương

Người dịch: Hắc Gia

Được thể hiện qua giọng đọc: Mèo Mun, Nhím Xù

Kỹ thuật: Nhím Xù

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

back to top