Quỷ Thi_ Phần 4
2014-04-18 16:35
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
"Tô..."
Hoắc Dương vừa mở miệng, Tô Đài cũng hồi phục tinh thần, nàng nhảy chồm lên phía trước, ôm cổ hắn.Người ôm hắn bây giờ không còn là cô gái có hương thơm dễ chịu mềm mại trước kia nữa, áo giáp lạnh lẽo va vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh, không nghe thấy tiếng hô hấp, trên người nàng có mùi mục nát. Tất cả mọi thứ bao trùm lấy cảm xúc của hắn, khiến hắn ngẩn người thất thần.
Nhân cơ hội này, Tô Đài cởi lá cờ chỉ huy trên vai hắn xuống, tiện tay vất ra xa, trùm lên người hắn y phục của một binh lính tầm thường trong quân đội của Hoắc Dương, rồi nàng dẫn hắn di chuyển trong chiến trường hỗn loạn, rốt cuộc ba vạn quân lính người Nhung giờ không thể phân biệt được ai mới là đại tướng quân của nước Vệ nữa.Hoắc Dương cứ để mặc Tô Đài dẫn đi, mãi sau mới phục hồi tinh thần:
"Nàng giết Lưu Nguyệt... là vì muốn cứu ta ư?" Tô Đài quay lưng về phía hắn, cứ như thế tiến về phía trước, Hoắc Dương nhướng mày: "Tô Đài!"
Người phía trước dừng bước, Tô Đài xoay người lại, cùng lúc tung lên một lớp bột phấn màu trắng phiêu tán trong gió. Hoắc Dương thấy hoa mắt, cơ thể mềm nhũn không thể điều khiển: "Nàng... lại giở trò với ta." Tô Đài đỡ lấy thân thể hắn, nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy cố chấp của hắn: "Lại một lần nữa, lần nữa..."

Nàng hiểu rất rõ một điều, trong tình huống hiện nay nếu muốn Hoắc Dương bỏ rơi ba nghìn tướng sĩ, một mình trốn chạy thì chắc chắn hắn không làm. Tình cảm của người đàn ông này cũng giống như tâm huyết của hắn đều cố chấp như vậy. Nàng chỉ còn cách giết ngựa của hắn, kéo hắn rời khỏi tầm ngắm của kẻ thù, hận không thể biến hắn thành một hạt cát, vì chỉ có như vậy, nàng mới có thể cứu hắn ra khỏi đây.
Bởi vì nàng biết mùi vị cái chết đáng sợ đến mức nạo, áp lực và sự tuyệt vọng ra sao, dù cố gắng an ủi bản thân là giờ đây mình không còn gì phải lo lắng, nhưng lại không thể kiềm chế nỗi chua xót khi không thể nào ngửi được mùi máu tươi vương trên chóp mũi.
Cảm giác đó, nàng không muốn Hoắc Dương phải trải qua.Tô Đài đợi cho âm thanh sát phạt bên ngoài ngưng dần, mới dìu Hoắc Dương đi ra ngoài, ba nghìn tướng sĩ nước Vệ đều đã bị tiêu diệt.
Tiết trời lạnh lẽo, xen lẫn mùi máu tươi thoảng ngập tràn không khí, Tô Đài cúi đầu, đi theo đội quân chữa thương cho bính lính người Nhung. Giữa đường, nàng giết mười mấy gã thương binh, cướp ngựa, đưa Hoắc Dương xuyên qua sơn cốc bị tuyết bao phủ, tìm được quân doanh nước Vệ.
Nàng thầm cảm ơn thân thể đã chết này của nàng, nếu là Tô Đài trước kia, e rằng những vết thương trên chiến trường đủ khiến nàng chết đi mấy lần. Còn thân thể này, không có cảm giác đau đớn, không già đi, không chết, nếu nàng không nói ra câu nói cuối cùng, thì có thể mãi mãi sống như thế này.
Nhưng sống mãi mãi, đối với nàng thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Mèo Mun, Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.