Em không phải gái hư_phần 1
2014-04-15 08:50
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù, Jun
Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường đuổi học. Lớp 10 vào trường tư thục, ba ngày đã đoạt được vị trí Thủ lĩnh từ tay đàn anh, thi học kì bỏ giấy trắng 5 môn. Lớp 11 đã biết đi bar, nói chuyện y như xã hội đen thứ thiệt. Lớp 12 bước chân vào giới đua xe, bị bắt đến đồn công an không dưới 10 lần. Hết Trung học nộp hồ sơ xét tuyển vào Trường cao đẳng tư, đút lót thêm tiền thế là hiển nhiên thành sinh viên, tiếp tục gây sóng gió ở ngôi trường mới.
Cô ấy rất nổi danh, đám tiểu thư công tử nhà giàu ai cũng gọi là "Jenny Nữ hoàng". Nhưng cô không tên Jenny, tên thật là Hoàng Kim Thùy Mị. Jenny luôn tự hỏi, ngày xưa ba má nghĩ gì mà đặt tên cho cô là Thùy Mị. Họ mong con gái mình lớn lên hiền thục nết na, đoan trang quý phái như Công nương Diana hay sao? Ồ, nếu vậy thì xin lỗi, có đánh chết cũng không ai tin Jenny Nữ hoàng có những loại phẩm chất "lạ lùng" như thế.

Ông Thông chiều con nhưng lại không lo lắng dạy dỗ. Ngày thường hiếm khi về nhà, toàn lay lất ở chỗ vợ nhỏ. Mẹ Thùy Mị là bà Thoa cũng chán chồng, không thèm để ý, lâu lâu bực mình thì tới quậy một phen tơi bời. Sau mỗi lần như vậy ông chồng lại rót thêm tiền vào ATM cho bà, tiền giống thuốc giảm đau, chẳng mấy chốc đã làm bà Thoa khỏe khoắn lại.
Cứ như thế, Thùy Mị lớn lên với người cha giàu mà vô trách nhiệm, người mẹ tham lam, bỏ bê con cái. Sự hư hỏng của cô cũng một phần từ đó mà ra.
Rồi mọi chuyện thay đổi từ mùa hè năm ấy...
(...)
Tác giả: Chili Pepper
Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù
Kỹ Thuật: Nhím Xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 763: Mùa hè năm ấy, em bước chân vào cuộc đời tôi
Đôi khi tôi thấy địa cầu này chỉ đơn giản là một không gian tọa độ và cuộc đời mỗi người là một phương trình. Nếu xét như thế thì hai chữ "nhân duyên" chính là mối tương quan giữa phương trình này với phương trình khác. Nghe vĩ mô quá nhỉ?

Người cũ đi rồi, thương nhiều cũng chỉ đến thế thôi
Người rời đi không có lỗi, lỗi là ở mình khi còn thương. Một ngày mệt ngã đi về, vô tình thấy người cũ. Người vẫn vậy, chỉ là người đi cùng không phải mình. Có một nỗi buồn mang tên người cũ Có một nỗi đau là người từng thương

Replay Blog Radio: Hẹn hò với riêng em
Ừ thì trong mắt nàng chẳng có ai, ừ thì nàng ế, ừ thì nàng độc thân, vậy thì cứ để nàng hẹn hò với chính bản thân nàng đi. Vì thế, nàng chẳng hề cô đơn!

Blog Radio 762: Hạnh phúc có mỉm cười lần nữa không anh?
Chỉ biết rằng sau tất cả em vẫn mong một lần được hạnh phúc. Chúng ta liệu có hạnh phúc bên nhau dù thiếu đi tiếng khóc cười của trẻ thơ, tình yêu có bù đắp cho tất cả, hạnh phúc có mỉm cười một lần nữa không anh?

Khi yêu đừng quay đầu nhìn lại
Tình yêu giá như nó chỉ đơn giản là chuyện của hai người, của chỉ hai người thôi mà không chịu ảnh hưởng của một người nào khác. Giá như là như thế thì giờ đây anh và em đã không phải cần cho nhau thêm một chút thời gian.

Replay Blog Radio: Chờ em mỗi sớm mai bên cốc đen đá không đường
Anh thích cà phê không đường nhưng anh lại uống chocolate nóng vì đó là thứ em thích nhất. Anh yêu chiều tối nhưng anh cũng nguyện ngồi chờ em mỗi sáng mai.

Blog Radio 761: Nối lại sợi tơ duyên
Một sợi dây buộc quá căng sẽ dễ đứt, sợi nhân duyên cũng vậy. Có những người, tưởng như duyên phận buộc chặt lấy nhanh, nhưng rồi họ vẫn đánh mất nhau trên con đường trưởng thành. Sợi tơ duyên đứt rồi, liệu có cách nào nối lại được chăng?

Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về?
Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám mây mà thôi.

Replay Blog Radio: Đợi chờ một tình yêu
Yêu một ai đó, có nghĩa rằng bạn nên chờ đợi. Có thể trái tim của người đó đang bị tổn thương nên nó cần thời gian để lành lại. Đừng nhầm tình yêu với những cơn say nắng, nhưng cùng đừng vì chút rung động đầu đời mà bỏ lỡ mảnh ghép của cuộc đời mình.

Blog Radio 760: Đơn phương cũng có quyền được yêu thương
Vì tình đơn phương không thể nào trải qua những cuộc cãi vã, càng không thể nào nói ra được lời chia tay. Thứ đáng sợ chính là nó giết chết xúc cảm của chúng ta một cách từ từ và dai dẳng theo thời gian.