Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người…(Thì thầm 350)
2014-04-16 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum

Mùa thu năm 2012 với tôi là một mùa thu hạnh phúc.
Khi đó tôi vẫn còn anhùng anhằng và mâp mờ trong mối quan hệ với anh.
Không có gì là rõ ràng.
Không có gì là cụ thể.
Chỉ là biết rằng, đó là khoảng thời gian cả tôi và anh, thực sự… đã cùng xao lòng.
Tôi thường hay háo hức mỗi buổi tối, khi đúng khoảng thời gian đó, lại thấy tiếng chuông báo tin nhắn, mà không cần nhìn tên hiển thị trên màn hình, tôi cũng biết là của ai gửi đến.
Những tin nhắn cứ đều đặn, đều đặn theo những quan tâm và những thứ tình cảm mỏng giống những sợi tơ, ngỡ rằng ngày một thêm khăng khít.
Những tin nhắn có lúc ngỡ rằng đã đi lạc, nhưng cuối cùng lại khiến một đứa con gái như tôi cảm thấy thực sự an yên. Thực sự là hạnh phúc.
Bạn biết không, khi một người đã để cho thứ tình cảm vốn anhĩ là bản năng bị những thứ gọi là lý trí, là trách nhiệm phủ lên. Thật nặng nề biết mấy. Những tháng ngày đó, tôi thực sự không còn nhìn thấy ai xung quanh mình nữa.
Có cảm giác như thế giới to lớn này, chỉ thu lại, nhỏ xinh, trong những câu chuyện của chúng tôi.
Anh bảo tôi rằng lúc nào trông tôi cũng giống như một đứa trẻ. Hay giận dỗi vu vơ. Và tôi cũng tự nhận mình là một đứa trẻ chưa kịp lớn. Tôi còn là một người quá vụng về trong tình yêu.
Thường thì tôi không bao giờ thể hiện ra rằng mình đang thích người đó, cực kì thích.
Tôi thuộc cung Bảo Bình, và mọi người bảo, Bảo Bình lạnh lùng và khó hiểu. Nhưng thực ra ít ai biết rằng đó chỉ là cái vỏ bên ngoài mà Bảo Bình tạo ra nhưng để che lấp những yếu đuối bên trong.
Tôi luôn nghĩ tình yêu thật đơn giản. Mình thích người ta. Người ta thích mình. Thế là đủ. Đủ để không thể có những mối quan hệ khác xen ngang. Kể cả bạn thân đi chăng nữa.
Nhưng tôi thực sự đã lầm.
Vì suy nghĩ quá giản đơn. Vì cái tôi của bản thân quá lớn. Cũng vì không muốn mất đi một người bạn mà tôi đã lặng lặng biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Chặn facebook, nhắn tin không trả lời, bỏ học võ.
Cứ ngỡ rằng mình đủ mạnh mẽ để chấp nhận những chuyện đã xảy ra. Đủ mạnh mẽ để đối diện với những chuyện mà chính mình là người chọn lựa.
Đôi lúc tôi tự hỏi chính bản thân mình rằng thứ tình cảm của ngày hôm qua có thực sự quan trọng với mình trong mối quan hệ hiện tại, có đủ và đáng để tôi dằn vặt trong một thời gian anh dài như vậy.
Cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra để có thể quên đi một người đôi khi thật dễ dàng nhưng đôi khi cũng thật khó khăn biết mấy.
Đã có thời gian nghĩ rằng, chỉ cần mình hết lòng là đủ.
Nhưng suy cho cùng, tình yêu hay thứ tình gì đi chăng nữa, cũng cần cả hai phía mới có thể bền lâu. Thực sự thì chưa bao giờ có thể là đủ.
Đôi khi tôi tự thấy rằng thật ngớ ngẩn khi hỏi: “Anh có yêu em không?”

Tình yêu đâu phải là câu hỏi, cũng chẳng phải câu trả lời.
Thôi thì đành vậy. Cứ để nó mập mờ. Cứ để nó không thể gọi thành tên.
Đôi khi lại khiến tôi hạnh phúc.
Mất một khoảng thời gian dài, khi đã không còn liên lạc. tôi mới có thể bình tâm trờ lại. Giống như việc nói lời tạm biệt khi trước đó là một cuộc gặp gỡ một con người khiến bản thân khó có thể khuyên được.
Lúc nào cũng là hụt hẫng.
Thực sự là hụt hẫng.
Không phải nuối tiếc một mối quan hệ đã cũ.
Không phải lo lắng rằng từ nay, khi thiếu người ta mình có thể sẽ không sống tốt được.
Cũng không phải muốn níu kéo những thứ đã trôi tuột khỏi kẽ tay.
Chỉ là...
Tôi nhớ về anh.
Lời tạm biệt, và anh như những bản nhạc đã cũ cứ chậm chãi nhả từng ca từ, trong một ngày mưa không ngớt. Tôi đã muốn đứng dậy, tắt bản nhạc đó đi.
Thật sự muốn tắt nó đi. Nhưng cuối cùng thì…
Thứ tình cảm cũ lạo xạo trong lòng như thế này. Cái cảm giác quen thuộc thoáng qua như thế này. Lại khiến bạn chùn chân không nỡ. Lại để nó tiếp tục vang lên.
Lại nhớ.
Tôi chưa già. Tôi mới Hai Mốt Tuổi. Nhưng có vẻ như tôi đang lẩn thẩn rồi thì phải. Tôi hay quên. Quên những lời hứa với một người nào trước đó.
Tôi thậm chí còn không nhớ hôm nay là thứ Tư, chứ không phải thứ Năm như tôi nhầm tưởng.
Nhưng sự thực thì tôi lại nhớ rất rõ. Tôi yêu anh từ mùa thu. Qua mùa Đông, qua mùa Xuân, đến mùa Hạ. Cuối cùng thì mất tích.
Tôi đã tự biến mất khỏi cuộc sống của anh. Còn bây giờ đang là mùa Thu năm 2013.
Tôi lại ngồi đây, lẩn thẩn gõ những dòng này.
Sự thực là cho đến giờ này. Tôi không yêu anh nữa. Nhưng cũng khó mà quên được có người như thế đã đi qua cuộc đời mình.
Có thể những dòng này sẽ lại khiến sự tổn thương tôi đã từng gặp phải bung bức ra sau một thời gian dài chưa đụng tới.
Nhưng không sao.
Vì tôi biết rằng, lời tạm biệt này để tiễn anh ra khi tôi vẫn còn có đủ tỉnh táo để giữ gìn những giá trị còn lại.
Có khi, tình yêu thực sự đôi khi chỉ là chuyện của một người. Phải vậy không?
HN.16/10/2013
- Thì thầm được gửi từ bạn Hạnh Maruco
Mời bạn lắng nghe thì thầm Hãy tìm ra em trước khi em hóa đá
Thì thầm số 350 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình
Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.