Phát thanh xúc cảm của bạn !

Quỷ Họa_ phần 1

2014-04-25 10:48

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Mùa xuân tháng ba, những cành liễu buông lơi bên ngoài khuê phòng của Liễu tiểu thư nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, làn gió ấm áp cuốn cành liễu qua mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Một bóng người hốt hoảng đẩy cửa viện chạy ra, nha hoàn áo trắng hét lớn: "Lão gia! Lão gia, không hay rồi, tiểu thư lại lên cơn rồi!" Phía sau lưng nàng là tiếng bình gốm rơi vỡ liên tiếp và tiếng gào thét thê lương.

Ở chỗ rẽ, nha hoàn áo trắng đột ngột va phải một người đàn ông, người đó bình tĩnh đỡ nàng rồi lịch sự lui về phía sau. Nha hoàn lúng túng ngẩng đầu lên, rồi bất chợt ngẩn người, đạo sĩ này... rất đẹp.

Người đàn ông trung niên phía sau quát: "Đồ nha đầu ngu xuẩn, quá lỗ mãng! Còn đứng đó chắn đường nữa à, mau nhường đường cho đạo sĩ vào!"

audiobook quỷ họa

Lúc này cô bé nha hoàn mới hồi phục yếu ớt vâng dạ một tiếng, người đàn ông trung niên còn muốn mắng thêm vài câu, đạo sĩ trẻ tuổi kia đã khoát tay nói: "Không sao." Giọng hắn rất nhẹ, cực kỳ dễ nghe, khiến người ta cảm giác yên tâm. Đạo sĩ đi vòng qua cô bé kia, chậm rãi đi vào sân, chỉ một lát sau có tiếng chén sứ bị ném xuống đất, cùng lúc với giọng nữ thét chói tai.

"Cút! Cút hết cho ta! Nơi này có quỷ... có quỷ!"


Kính Ninh quan sát vẻ mặt Liễu tiểu thư, khẽ cau mày, hắn lấy một tấm bùa vàng trong ngực, vừa lẩm nhẩm niệm chú vừa bước tới gần nàng. Nha hoàn và lão gia nhà họ liễu căng thẳng nhìn xung quanh, đã thấy sắc mặt Liễu tiểu thư dần dần dịu lại. Đợi đến khi Kính Ninh đưa tấm bùa màu vàng cho nàng, thì sắc mặt nàng đã ôn hòa giống như trước khi mắc bệnh.

"Cầm chặt lấy, ra ngoài đợi một lát!"

Liễu tiểu thư cầm lá bùa, chậm rãi đi ra ngoiaf cửa. "Cạch" một tiếng. Bên trong vang lên tiếng khóa cửa. Ánh mắt Kính Ninh từ từ đảo qua mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó dừng lại trước bức tranh được treo phía sau bàn thờ.

Dưới gốc liễu, một cô gái mặc y phục màu vàng nhạt dựa vào thân cây, giống như đang ngắm cá, lại giống như đang trầm tư suy ngẫm, nhưng lại giống như đang thất thần, đôi mắt ngập nước như muốn khóc cho thấy tâm trạng bi thương của nàng. Trong nháy mắt, Kính Ninh nhận ra người trong bức tranh chính là Liễu tiểu thư, nhưng chớp mắt một cái lại thấy không phải là nàng.

Hắn bước tiếp, không làm gì cả, chợt thấy bức tranh như nhòe đi, một cái đầu từ bên trong bức tranh thò ra, cô gái có khuôn mặt như trẻ con vừa trợn mắt, vừa thè lưỡi với hắn, giống như muốn dọa cho hắn sợ hãi.

Làm xong mặt quỷ chỉ có thể chọc cười trẻ con kia, nàng lại nhanh chút rụt đầu lại, giấu kỹ như rùa rụt đầu vậy.

(...)

Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương

Người dịch: Hắc Gia

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù

Kỹ thuật: Nhím Xù

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)

Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)

Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)

Đứng vững vàng trên đôi chân nhỏ bé (Blog Radio 856)

“Nước mắt lưng tròng, tôi đọc hết lần này đến lần khác, nhưng không thể không chấp thuận rằng, thanh xuân là một cuốn sách quá đỗi vội vã”. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc con người ta tháo ra những ngụy trang trên gương mặt của mình. Cởi bỏ dáng vẻ vô tư, lộ ra đôi mắt đỏ hoe; rũ bỏ nụ cười gắng gượng trên môi, giọt nước mắt đã lăn dài trên má.

back to top