Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những bức tường thì thầm

2014-04-23 09:08

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Jun


Đột nhiên, cô nghe thấy những tiếng thì thầm. Cô quay người thử xem có phải là bà Ada quay lại. Nhưng chẳng có ai trong phòng cả. Tiếng thì thầm trở nên rõ hơn. Cô không thể thốt lên được lời nào. Rồi cô tiếp tục nghe thấy có tiếng huýt sáo. Nó giống như là… ồ không, không thể như thế được. Nhưng rõ ràng là tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo từ những bức tường phát ra. Tay July bắt đầu run...


“…Cần một người thanh niên sơn tường và đồ gỗ. Vui lòng đến trực tiếp tại địa chỉ: 65 đường Redberry…” 

July đang rất cần một việc làm trong thời gian nghỉ học này, nhưng không phải tại địa chỉ trên. Cô đã từng nghe nhiều điều kỳ lạ về ngôi nhà cổ tối ám trên đồi kia. Đã có quá nhiều lời đàm tiếu về bà Ada Withers, người quá phụ cô độc, chủ nhân căn nhà đó. Nhưng rồi không còn chọn lựa nào khác, July quyết định tìm đến địa chỉ ấy. 

Có thêm ba thanh niên nữa cũng đến trong buổi sáng hôm đó nhưng không hiểu vì lý do gì, bà Ada lại chọn July. 

Buổi làm việc đầu tiên, bà Ada ra đón July tận cửa nhà. Bà mặc một bộ váy xám xịt, gấu chiếc váy lỗi thời vừa chạm đúng cổ đôi giày Oxfords màu đen cũng đã cũ mèm. Tóc bà rối bời được kẹp túm chặt sau tai và bà chẳng hề trang điểm. Đôi mắt bà cố rướn nhìn qua rìa cặp kính lão không vành. Tuy nhiên, bà ta khá lịch sự và dễ chịu. Bà để sẵn thang trong thư viện. Và trên sàn nhà, mọi thứ đã đầy đủ: những lon sơn, những chiếc cọ, con lăn tay và những chiếc khay gỗ. 

Tường thư viện trước đây được sơn màu nâu xấu xí và trông tang tóc lắm. Còn màu bà Ada chọn lần này là màu xanh da trời. July từ tốn quay sơn và lăn thử vài đường lên tường. 

- Đẹp đấy chứ, cháu nhỉ? – Bà dịu dàng hỏi. 

- Dạ, cháu thích màu này lắm – July cũng hồ hởi bắt chuyện. 

Bà Ada mỉm cười và rời khỏi căn phòng. July cũng bắt tay ngay vào công việc. Đột nhiên, cô nghe thấy những tiếng thì thầm. Cô quay người thử xem có phải là bà Ada quay lại. Nhưng chẳng có ai trong phòng cả. Tiếng thì thầm trở nên rõ hơn. Cô không thể thốt lên được lời nào. Rồi cô tiếp tục nghe thấy có tiếng huýt sáo. Nó giống như là… ồ không, không thể như thế được. Nhưng rõ ràng là tiếng huýt sáo. Tiếng huýt sáo từ những bức tường phát ra. Tay July bắt đầu run. Những giọt sơn xanh rơi vãi xuống mặt mấy tờ báo lót dưới sàn. “Thật vớ vẩn” – July tự mắng mình nhưng đôi tay cô không ngừng run rẩy. 



Buổi trưa, bà Ada vào phòng mang theo bánh mì và nước ngọt. Dường như đã có sự thay đổi ở bà. July nhận thấy ra bà đã tô một lớp son hồng nhạt lên môi. Màu son làm cho gương mặt bà ta bới đi vẻ u ám và thêm gần gũi. 

Bánh mì thật ngon mặc dù July không nhận ra thứ kẹp bên trong là thứ gì. Lúc nhai miếng cuối cùng, cô sực nhớ bọn trẻ con thường kháo nhau rằng bà Ada là một phù thủy và ngôi nhà này thực sự là một ngôi nhà ma. “Liệu bánh mì này có làm mình nhỏ lại hay bị rơi vào ảo giác – như trong các chuyện cổ tích thường được kể?”. July lo sợ nhưng vì đói ngấu nên cô đã không bỏ sót vụn bánh nhỏ nào. Khi bà Ada quay lại, bà mang thêm một thùng sơn khác. 

- Bác muốn sơn những cái kệ sách bằng màu đỏ – Bà nói – Bác nghĩ như thế sẽ nổi bật trên nền tường xanh và bác sẽ cho may rèm màu trắng. 

- Chắc là đẹp lắm đấy, bác ạ – July phụ họa. 

Bà ta thu dọn đĩa và để lại July một mình. Cô đã sơn xong những bức tường màu xanh và giờ đây chúng không còn thì thầm nữa. Cô bắt đầu mở thùng sơn đỏ. “Trước tiên phải lấy sách ra khỏi kệ đã”. Cô nhủ thầm. Chưa kịp quay lại, một cuốn từ điển dày cộp dường như đã tự nhảy ra khỏi chiếc kệ cao nhất, suýt va vào đầu July. Ngay sau đó những cuốn sách khác cũng bắt đầu rơi khỏi chỗ. July nhào chạy ra cửa suýt đụng phải bà Ada đang đi vào. 

- Cháu đi đâu vậy? – Bà ta nhìn July sửng sốt. 

July định thần và cô biết không thể nào nói rằng những cuốn sách đang đuổi theo cô. Cô lắp bắp: “Cháu… cháu… định đi lấy cái radio. Cháu… cháu để dưới giỏ xe đạp. Làm việc mà không có nhạc, cháu buồn lắm bác ạ”. 

Cô lấy radio và quay trở lại thư viện. Cô đẩy cửa bước vào một cách rất cẩn thận. Những cuốn sách giờ đây được xếp khá gọn gàng ngay giữa căn phòng. Chắc là bà Ada đã làm việc ấy. Cô đặt chiếc radio lên kệ và mở hết volume. Như thế cô sẽ không còn nghe tiếng gì nữa dù chúng có cố tình thầm thì. 



Vệt sơn màu đỏ trên chiếc kệ sách trông thật vui mắt. July cũng cảm thấy phấn chấn làm việc cho đến khi tiếng la hét bắt đầu vang lên. 

Không phải từ radio. Tiếng la hét nghe còn rõ hơn cả tiếng nhạc rock phát ra từ chương trình ca nhạc trong radio. July rùng mình. Nhưng cô vẫn tiếp tục vung cọ lên những mặt kệ. Cô làm thật nhanh với những nỗ lực hết mức. Cứ mỗi nhát cọ sơn xuống là tiếng la hét càng lớn hơn. Những bức tường đang la hét. Rõ ràng không thể như thế, vậy mà đã xảy ra như thế đấy. July vung cọ một cách hoảng loạn. Vừa xong nhát cọ cuối cùng là cô ù té chạy...

Tác giả: Jane Miner

Được thể hiện qua giọng đọc: Jun

Kỹ thuật: Jun

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


 

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top