Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à

2022-11-03 00:05

Tác giả: Tháng năm qua Giọng đọc: Bạch Dương

blogradio.vn - Vết thương đã bắt đầu khép lại. Và sau cơn mưa, trời lại sáng. Những hạt mầm bạn gieo, một ngày kia sẽ nảy mầm, chữa lành vết thương trong bạn, sẽ chỉ còn lại là một vết sẹo mờ trong dòng sông ký ức của bạn mà thôi.

***

Bạn thân mến! Có những nỗi đau khiến người ta tưởng như muốn chết đi sống lại, nhưng rồi sau một thời gian nhìn lại, chợt nhận ra chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ cần cho bản thân đủ thời gian mà thôi. Mở đầu chương trình Radio Tâm sự, mời bạn lắng nghe lá thư:

Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à (được gửi từ Tháng năm qua)

Bạn đã từng khóc trước đám đông chưa? Cảm giác lúc ấy của bạn như thế nào? Xấu hổ? Bất lực? Hoảng sợ hay hoang mang.

Tôi đã từng có trải nghiệm như thế. Hai lần. Lần đầu tiên là khi tôi học lớp 10, còn là một cô bé từ quê lên phố, vẫn đang chân ướt chân ráo làm quen với môi trường mới đầy xa lạ. Cảm giác lúc ấy thật là tệ. Thật xấu hổ vì bạn cố tỏ ra mạnh mẽ và gồng mình để không phải khóc nấc lên, nhưng cả lớp vẫn biết bạn khóc vì nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt bạn. Mọi thứ sau đó tôi đã quên hoặc cố quên, nhưng cảm giác bất lực lúc ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.

Lần thứ hai là ngày hôm nay, một ngày thứ 6 bình thường, khi tôi đã là một cô gái 29 tuổi và nghĩ mình đã đủ trưởng thành. Vẫn thấy mình là một trò hề khi cố giấu những giọt nước mắt dưới cánh tay đang gục xuống bàn và vờ như mình chỉ đang buồn ngủ. Lần này tôi không biết mọi người có đoán được hay không, nhưng lần này tôi không thấy xấu hổ nữa, mà là bất lực và thất vọng.

Khóc là hành động phát tiết cảm xúc, khi bạn nghĩ như vậy thì bạn khóc, hay tôi khóc, điều đó thật bình thường, sự bình thường như khi con người ta cần ăn, uống, ngủ, nghỉ vậy. Cảm xúc của con người đôi khi cũng cần phải xả bớt ra như vậy đấy. Đừng gồng, đừng cố tỏ ra mình bình thường khi thực ra bạn chả ổn tí nào cả.

Đừng đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, dù bạn nghĩ rằng mình ổn, mình có thể nói chuyện lại với họ - những người đã làm bạn khóc - một cách thật mạnh mẽ. Điều ấy chỉ diễn ra trong đầu của bạn được thôi.

Dù bạn tự nhủ điều đó cả nghìn lần trong đầu, nhưng nếu bạn không tự giải tỏa được nút thắt trong bạn, hay khi cảm xúc của bạn bị vỡ òa sau bao ngày đè nén, nước mắt của bạn vẫn sẽ rơi trong im lặng, hay tồi tệ hơn, bạn mất kiểm soát một lần nữa trước những người đồng nghiệp. Mất kiểm soát, để tình cảm xen lẫn và ảnh hưởng đến công việc, đó sẽ là những đánh giá về bạn trong thời gian dài sau đó.

blogradio_nhungvetthuongroiselanh

Những lúc này, điều mà bạn cần nhất là một người có thể nghe bạn khóc, nghe bạn kể và tuyệt vời hơn nữa, cho bạn bờ vai để dựa vào. Trốn đi và khóc một mình, bạn sẽ chỉ cảm thật tủi thân hơn mà thôi. Tôi đã từng không hiểu khi nhận được một cuộc điện thoại từ một người chị cách mình cả trăm km, chỉ để nghe chị khóc sau một cố gắng thất bại.

Giờ đây, cũng là tôi, dù biết chị đang trong giờ làm việc mà vẫn nhấc điện thoại gọi cho chị, chỉ để người chị, người bạn của mình nghe mình khóc và thốt lên những câu không thành tiếng. Mọi điều an ủi là vô nghĩa, nhưng bạn cần biết rằng, lúc này, bạn không cô đơn.

Điều tiếp theo mà bạn phải làm, là đối mặt. Cuộc sống vẫn tiếp tục mà, phải không. Bạn sẽ thật hạnh phúc nếu có được ngồi tỉ tê cho bạn nghe những trải nghiệm của người ấy, để bạn bình tâm lại và cùng bạn thảo luận rằng ngày mai bạn phải làm như thế nào. Với những người cô đơn như chúng ta, như tôi, bạn cần một quán cafe vắng, chút nhạc nhẹ nhàng thư giãn, một cây bút có sẵn và vài tờ giấy xin từ một cô bé bên cạnh. Viết ra những cảm xúc, để những điều tiêu cực tan đi theo nét mực.

Một cốc trà sữa ngọt ngào, một cuốn sách yêu thích mà bạn đang đọc dở, để rồi lúc về nhà, ngoài đôi mắt hơi xót mà chỉ có bạn mới biết, bạn đã hoàn toàn quay lại trạng thái bình thường rồi đấy.

Và hãy học cách kiềm chế cảm xúc của mình. Điều này có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng điều tôi biết chắc chắn tại thời điểm này, là tôi sẽ không để sự việc tương tự xảy ra một lần  nữa. Dù vẫn biết rằng khóc không phải do bạn yếu đuối, nhưng cả bạn, cả tôi, chúng ta đều không muốn bản thân khó xử thêm một lần nữa như vậy. Hy vọng lần tiếp theo tôi phải khóc trước đám đông là khi tôi đang hạnh phúc, chứ không phải những giọt nước mắt lặng thầm rơi trên chiếc bàn việc 1m2 nơi tôi làm việc.

Có những sự việc xảy đến với bạn mà chỉ có trải qua, bạn mới biết bạn bị ảnh hưởng lớn thế nào. Sáng thứ bảy, khi tôi tỉnh dậy, và nghĩ về sự việc ngày hôm qua, những giọt nước mắt vẫn lăn qua khoé mắt như một phản xạ tự nhiên. Đừng nằm đó và buồn thương nữa, thức dậy thôi nào. Hôm nay là một ngày mới, và bạn được tự do làm những điều bạn thích. Đơn giản là đi thăm thú xung quanh. Cây quất ngoài vườn đang sai quả, quả chín vàng mà chẳng ai thăm nom kìa, cắt quả về ngâm thôi. Mấy chậu rau trồng ban công kia đã để hoang bao lâu rồi nhỉ. Xới lại đất, sửa lại chậu, trồng lại cây.

Người thầy Hoàng Đạo Thúy đã từng dặn rằng “Trẻ con thuộc về thiên nhiên. Cho sống xa thiên nhiên là làm bớt sức mạnh đi.” Suy rộng ra, phải chăng chúng ta cũng nên như vậy. Đừng chỉ nhốt mình trong những căn phòng kính xa hoa với điều hòa và máy lạnh, hãy một lần thử vọc tay vào trong đất, chôn chân mình trong bùn, để cảm nhận những dòng chảy tự nhiên đang có quanh mình. Trồng vài cây hoa, gieo vài hạt giống, bạn sẽ thấy tâm trí mình nhẹ nhàng hơn.

Lại một ngày nữa trôi qua, lúc nhắm mắt nghĩ về những chuyện đã xảy ra, thấy lòng mình lắng lại. Chưa đi qua hẳn, nhưng đã không còn những cảm xúc không thể gọi tên kia. Vết thương đã bắt đầu khép lại. Và sau cơn mưa, trời lại sáng. Những hạt mầm bạn gieo, một ngày kia sẽ nảy mầm, chữa lành vết thương trong bạn, sẽ chỉ còn lại là một vết sẹo mờ trong dòng sông ký ức của bạn mà thôi.

hanh_phuc

Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi từ Tháng năm qua. Bạn thân mến, trong những tháng năm tuổi trẻ, những nỗi đau của tình yêu có lẽ là những vết thương khó lành nhất. Bởi khi yêu một người, càng say đắm, đậm sâu bao nhiêu thì khi chia tay càng vật vã đau khổ bấy nhiêu. Một cô gái sẽ phải đối mặt thế nào, vượt qua ra sao khi chia tay một mối tình? Tiếp theo, mời bạn lắng nghe lá thư:

Thời gian sẽ chữa lành những vết thương (được gửi từ Thy Nguyên)

Em biết cái kết buồn cho một cuộc tình là điều không ai mong muốn nhưng vẫn dặn lòng mình đón nhận lời chia tay vào một ngày đông lạnh giá. Không khóc lóc hay níu kéo dù chỉ một lời, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh một lần sau cuối. Những lời nói tưởng như rất nhẹ nhàng từ anh trôi vào khoảng không gian u ám của những ngày đông ảm đạm. Em chẳng còn đủ sức để lắng nghe, bởi những ngày qua sự thay đổi từ anh đã cho em cảm nhận được việc đặt dấu chấm hết cho chuyện của chúng mình chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Vẫn lặng im nhìn anh dần bước rời xa mà không có cách nào níu giữ. Đau đớn và hụt hẫng nhưng vẫn muốn mình mạnh mẽ ngay cả lúc chia xa để anh không cần phải bận tâm hay lo lắng về em – người mà anh sẽ gọi là người yêu cũ bởi quyết định chia tay đâu phải là lựa chọn của mỗi một người.

Em để anh đi dẫu nhẹ nhàng nhưng trong lòng như có hàng ngàn đợt sóng đánh úp em bằng những kỷ niệm mà đôi mình từng có. Ngày ngày vẫn song hành sánh bước trong cuộc sống đầy những nỗi lo. Em như người cô đơn đi lạc trong miền ký ức xa xăm, nhớ da diết một bờ vai sẵn sàng để em dựa vào lúc mệt mỏi, nhớ những vòng ôm nhẹ nhàng lúc an ủi động viên, nhớ cả những nụ hôn vụng về nhưng đầy đam mê như vẫn còn vương vấn mãi. Em biết dẫu có mạnh mẽ đến đâu mình cũng chỉ là một cô gái, những ngày đông dài nỗi nhớ chẳng ngủ yên.

Trời vào đông những cơn gió lạnh thổi đến run người em đứng lặng ngắm nhìn những đôi tình nhân nắm tay nhau trên phố. Giật mình chợt nhớ cũng đã từng có người nắm chặt tay em như thế, cùng dắt em đi qua những ngày đông lạnh lẽo. Nhưng giờ đây chỉ còn mình em ở lại, tự mình sưởi ấm đôi bàn tay khi trời lạnh giá, tự nhắc mình quàng thêm khăn mặc thêm áo khi trời trở lạnh. Mùa đông này sao thật dài và cần một hơi ấm biết bao nhiêu.

Nhưng em biết sau những ngày đông ảm đạm là những ngày xuân đầy nắng ấm. Chẳng có nỗi đau nào có thể tồn tại mãi chỉ là con người có sẵn sàng đối diện và quên nó hay không. Thời gian sẽ chữa lành tất cả những vết thương và em tin thời gian qua đã là một quãng thời gian đủ.

Em sẽ trút đi cái vỏ áo đầy những tổn thương, đầy nước mắt, đầy những oán trách và những kỷ niệm xen lẫn cả hạnh phúc và buồn đau kể từ ngày mình không còn chung lối để mở rộng lòng mình ra đón nhận yêu thương. Bởi con người ta sống trên đời ai mà không khao khát cái được gọi là yêu thương ấy. Em sẽ bước ra phố, hít đầy lồng ngực không khí ấm áp của ngày xuân. Sẽ nở nụ cười hạnh phúc chào đón em trở lại là chính em – biết yêu mình hơn, biết trân trọng cuộc sống này hơn và đã sẵn sàng để đón nhận yêu thương thêm một lần nữa…

Tác giả: Tháng năm qua, Thy Nguyên

Giọng đọc: Bạch Dương

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

Tháng năm qua

Để ý vì nhan sắc, đắm chìm vì tài hoa, một lòng vì nhân phẩm.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)

Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

back to top