Phát thanh xúc cảm của bạn !

Như một lời tỏ tình

2021-05-10 01:27

Tác giả: Tiểu Phương


blogradio.vn - Trong hội trường, một bóng người lẳng lặng ngồi dưới khán đài ngay vị trí dành cho đoàn du học sinh. Ngón tay của cậu lướt nhẹ trên bàn phím. Rất nhanh, tin nhắn đã được gõ trong khung chat nhưng vẫn đang chần chừ chưa được ấn gửi đi. Andy nhìn tin nhắn rồi lại nhìn vào tên người nhận “Hạ”, đáy mắt cậu khẽ xao xuyến. Cậu biết, vào ngày cùng Hạ dạo bước qua những con phố, trái tim cậu đã đánh rơi lỡ một nhịp mất rồi. Trên màn hình tin nhắn “Chiều mai, đến Táo Đỏ nhé. Em mời chị một chầu bánh trái cây." đã được gửi đi.

***

“Đã bao giờ bạn thích một người đủ nhiều để chấp nhận mặc một chiếc váy khác size và đeo lên một chiếc mặt nạ cầu kỳ để được ở bên cạnh họ. Tóm lại là vì họ mà bạn cố gắng trở thành một con người khác”.

Tôi đang như thế đấy.

“Gửi tặng bạn, một câu chuyện khác về Andy.”

Chủ Nhật hai tuần trước, tôi đến Táo Đỏ - một quán nhỏ xinh có cà phê, nước hoa quả, kem và các loại bánh ngọt, đặc biệt là món bánh trái cây cực ngon. Đây là địa điểm mà bọn sinh viên chúng tôi rất thích đến, dù đi một mình hay hẹn hò, hoặc tụ tập. Thế nào cũng tuyệt cả ở Táo Đỏ.

Trước đây, tôi toàn đến đây một mình hoặc với Quân - cậu bạn thân nhất. Hôm đó là lần đầu tiên tôi đến Táo Đỏ để gặp mặt một cậu con trai chưa biết mặt.

Trước đó một tiếng, Quân gọi điện nhờ tôi đến Táo Đỏ thay hắn. Số là mấy ngày trước hắn có hẹn một người của trường đến để bàn sơ qua về chương trình giao lưu trao đổi du học sinh đoàn khoa trường sẽ diễn ra trong thời gian tới. Thế mà đến đúng ngày hắn lại sốt nằm bẹp giường không cựa quậy gì nổi. Không còn cách nào khác, hắn giao hết giấy tờ kèm ghi chú các thứ về kế hoạch sẽ gom những gì, chi phí dự trù như thế nào để tôi đến nói thay.

Cũng không có gì khó khăn lắm. Tôi đã nắm được chút khái niệm về chương trình khi Quân cứ nói suốt về chủ đề này cả một tuần liền. Và buổi đầu tiên thì chưa đi sâu vào chi tiết lắm nên tôi chắc sẽ dễ dàng trình bày các vấn đề cơ bản. Sớm thôi, Quân sẽ khỏe để tiếp tục công việc vốn là của hắn. Thế là tôi lại được tự do.

Tôi nhìn đồng hồ, mình đến đúng giờ hẹn, vậy mà cậu bạn kia đã ngồi đó rồi. Tôi nhận y ra cậu ta ngay nhờ bộ đồng phục. Vậy là cậu ta không thuộc dạng người thích xài giờ cao su. Trông cũng cao ráo đẹp trai. Tôi có thiện cảm với anh chàng đúng giờ này ngay lập tức.

chàng_trai_mùa_hè

Cậu ta ngồi ở bên góc phải Táo Đỏ, cạnh cửa sổ trông ra mấy giỏ lan. Tôi đi tới, đẩy ghế ngồi xuống phía đối diện.

“Xin lỗi, tớ nghĩ cậu ngồi nhầm bàn rồi”.

 Trước giờ, Quân và cậu ta chỉ mới nói chuyện sơ qua email thôi. Nghe bảo cũng không liên lạc nhiều lắm. Tự nhiên tôi nảy ra ý đùa nghịch một tí. Chốc nữa ra về lật ngửa bài cho vui.

“Tớ là em gái của Quân. Nay anh Quân bận nên nhờ tớ đến gặp cậu”.

“À, tớ là Andy”.

Chúng tôi bắt đầu phác thảo sơ bộ về kế hoạch ngay. Đó là một chương trình trao đổi du học sinh giao lưu Văn hóa với một ngôi trường tại Canada, chỉ dành cho sinh viên năm nhất. Đặc biệt sẽ có một buổi hòa nhạc nhỏ được tổ chức chào mừng các bạn sinh viên nước bạn qua và nhóm nhạc của trường tôi sẽ biểu diễn vài bài, mà thành viên chơi trống là người đã từng nhận giải nhất một cuộc thi về trống năm ngoái. Sẽ có cả thức ăn, nước uống và một bữa tiệc khiêu vũ nhỏ. Nhìn chung, kế hoạch khá trôi chảy và đầy phấn khởi. Đến phần quyết định sẽ chọn nhạc gì, chúng tôi bất ngờ nhận ra gu chọn nhạc của tôi và Andy rất giống nhau. Vậy là chúng tôi say sưa bàn luận về chủ đề đó.

 

Tôi bị ấn tượng bởi Andy, bởi cách mà cậu ấy gật gù mỗi khi nghe tôi nói. Hay bật cười mỗi khi tôi thốt ra điều gì đó thú vị. Hay cái cách mà cậu ấy đẩy đĩa bánh trái cây về phía tôi vì "Có vẻ cậu rất thích ăn bánh này. Ăn giùm tớ với”.

Có một thứ đã trật khỏi đường ray ban đầu.

Lúc ra khỏi quán, Andy thật thà.

“Tớ cứ nghĩ em gái của Quân sẽ trông nữ tính hơn cơ”.

Tôi nhìn lại mình. Tôi đang mặc chiếc áo thun trắng, quần jeans rách như thường ngày và tóc đuôi ngựa buộc vội có mấy sợi lòa xòa ra.

“À, đây là phục trang cho một vở kịch ở trường. Tớ diễn vai một tomboy. Vì sợ cậu đợi nên chưa kịp thay quần áo tớ đã vội chạy đến đây”.

“Kịch à? Tớ đến xem được không?”.

“À, tớ chỉ thử vai thôi. Nhưng rớt rồi”.

tx4

Tôi cười cho qua chuyện. May là Andy cũng không để ý nữa. Hai đứa chia tay nhau ở ngã tư đầu tiên khi rời khỏi Táo Đỏ. Cậu ấy cười, chào tạm biệt.

Từ khoảnh khắc đó tôi đã quyết định mang “mặt nạ” “em gái của Quân” thêm một thời gian nữa. Tôi đạp ngay qua nhà Quân và kể lại cho hắn nghe. Dù đang nằm trên giường xụi lơ, cậu bạn thân vẫn không giấu được vẻ hoảng hốt. Nhưng rồi sau một hồi nghe tôi chứng minh chuyện này sẽ chẳng sao hết, hắn cũng đồng ý để tôi làm thay việc của hắn, và trở thành em gái một thời gian. Quân sẽ chuẩn bị các mục cần thiết cho buổi giao lưu và đưa cho tôi trình bày lại. Cậu bạn của tôi chưa bao giờ giỏi từ chối tôi việc gì. Dù vậy, hắn vẫn ráng nói một câu bằng cái giọng khàn đặc.

“Chuyện này sẽ không tốt đâu Hạ à”.

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

Chuyện này có thể tệ đến đâu chứ? Tôi thấy chẳng có gì để mà lo lắng nhiều cả. Tôi chỉ cần bắt đầu trò chơi trong một thời gian ngắn, sẽ cực kỳ cẩn thận và rồi trước khi quá muộn sẽ nói hết ra một cách chân thành. Một kế hoạch ổn.

Theo quan niệm của Quân, em gái hắn phải là một cô nàng nữ tính. Tủ quần áo sẽ có rất nhiều váy hoa, chân váy và những thứ xinh xắn khác. Em gái phải ăn nói dịu dàng, đáng yêu. Tôi cũng phải như thế nếu muốn đeo vừa chiếc “mặt nạ” em gái của hắn. Vậy là tạm biệt jeans, áo pull, tôi kết bạn với váy và nhiều thứ phụ kiện hầm bà lằng khác...Tiền tiết kiệm của tôi không đủ đi thay toàn bộ tủ quần áo, chỉ có thể mua thêm vài bộ váy.

Tôi cất Arale đáng yêu của mình đi để đọc tiểu thuyết Kim Dung vì Andy thích. Mặc dù đi xem phim chuyển thể từ tiểu thuyết Kim Dung thì tôi rất có năng khiếu, nhưng đọc sách khá là vất vả. Nhưng tôi vẫn cố.

nắm_tay1

Trước nay tôi không quen kết bạn với những đôi giày búp bê hay giày cao gót nên sau mấy ngày đầu đi thử, những ngón chân của tôi ê ẩm hết cả. Một đêm, trước khi đi ngủ, tôi nghĩ đến những ngón chân đang tê rần của mình và tự hỏi mình đang làm cái gì vậy. Nhưng nụ cười dịu dàng của Andy đột ngột xuất hiện, nhắc tôi nhớ, tất cả những thứ này là đáng giá.

Việc giả vờ là em gái của Quân vừa khó mà cũng vừa dễ. Tôi kiên nhẫn quan sát Phương - người yêu của Quân, mặc váy như em ấy, học cách nói chuyện dịu dàng như em ấỵ. Nhưng đó chỉ là nói và nghĩ trong đầu thôi. Thực hành khó hơn nhiều. Tôi khá vất vả để nhập vai. Cuối cùng, tôi nhận ra trở thành một người khác trong một khoảng thời gian ngắn là không thể. Vì thế tôi quyết định dùng xảo thuật. Tôi chẳng thèm đọc tiểu thuyết Kim Dung nữa mà đọc tóm tắt vài sự kiện quan trọng, đọc những bài bình luận của người khác và chắt lọc những ý kiến có vẻ hay ho cho chính mình. Tôi luôn thủ sẵn một đôi sneaker trong ba-lô, chỉ khi nào đến Táo Đỏ mới chui vao toilet đổi sang giày cao gót. Nếu không chắc những ngón chân của tôi sẽ rơi ra hết mất.

Vậy nên tôi rất cảm ơn trời vì những lần gặp nhau đều là ở Táo Đỏ.

Nhưng hôm nay, sau khi xong việc, Andy rủ tôi đi dạo một vòng xung quanh cho mát. Dù không mấy thoải mái nhưng tôi cũng mỉm cười đồng ý. Phố xá buổi chiều mát mẻ và nhiều gió. Nếu không phải lo giữ thăng bằng và cảm thấy khó chịu vì những ngón chân bắt đầu ê ẩm thì đối với tôi, buổi chiều đã đẹp hơn nhiều.

Đột nhiên, tôi bị trật chân, chới với, mắt cá chân ngoẹo qua một bên ê ẩm. Andy nhanh chóng nắm lấy cánh tay tôi để giữ thăng bằng. Đôi bàn tay cậu ấy rộng và vững chãi, khác hẳn dáng vẻ nghệ sĩ của dân chuyên vẽ lâu năm. Lần đầu tiên tôi nhận thấy thế. Và bỗng dưng tim tôi đập liên hồi.

“Hạ có sao không?”.

“Không. Không sao”.

Cậu ấy thả tay tôi ra. Tôi đi thêm vài bước và lại loạng choạng. Đột nhiên, Andy đưa một bàn tay ra”.

“Thế này sẽ không sợ ngã nữa”.

đp_(1)

Tôi ngần ngại một lúc rồi đưa tay nắm lấy. Bàn tay cậu ấy còn rất ấm nữa. Dù đang bước trên phố, nhưng tôi có cảm giác mình đang bay lơ lửng giữa những đám mây. Sau đó, chúng tôi có đi xem phim riêng và ăn kem vài lần. Mọi thứ có vẻ tốt. Tôi cứ ở trong tâm trạng lửng lơ mọi lúc mọi nơi. Vì cứ lơ lửng như thế đã khiến tôi mất cảnh giác trong việc giữ chặt chiếc mặt nạ của mình. Tôi như nàng Lọ Lem quên mất lời dặn về tiếng chuông nửa đêm. Và rồi giấc mơ đẹp đẽ biến mất.

Buổi giao lưu văn nghệ chào đón du học sinh còn một tuần nữa là tổ chức. Andy đến trường để xem qua hội trường, và chuẩn bị cho khâu trang trí cuối cùng. Cậu ấy đi cùng một người bạn học chung lớp. Người bạn đó đi cách cậu ấy một quãng khá xa vì mải ngó nghiêng. Là Tuấn. Andy bảo "Đó là thành viên chơi trống của ban nhạc đấy. Cậu ấy từng đoạt giải nhất một cuộc thi về trống năm ngoái".

Tuấn từng là em trai học chung trường cấp hai của tôi. Chính xác là cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi. Cậu ấy đã từng dạy tôi chơi trống vài ngày trước khi tôi tuyên bố bỏ cuộc không học nữa. Năm ngoái, Tuấn cũng nhắn tin khoe với tôi việc đoạt giải nhất cuộc thi trống. Lẽ ra tôi phải thông minh hơn để liên hệ hai chi tiết này lại với nhau để biết Tuấn và người chơi trống xịn mà Andy nhắc đến là một người.

Tôi đã định bỏ đi ngay khi vừa thấy Tuấn sau đó sẽ bảo là đau đầu quá, hay đau bụng quá. Nhưng muộn rồi. Tuấn đã nhìn thấy tôi.

“Chị Hạ”.

Tuấn cười thật tươi, chạy lại gần.

“Sao chị lại ở đây? Em nghe Andy nói anh Quân phụ trách chuyện này mà”.

Tuấn cũng thân với cả Quân nữa.

Tôi chỉ biết gượng cười.

tx3

Andy nhìn Tuấn rồi nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy ngạc nhiên và hoang mang. Nhưng cậu ấy không nói gì cả. Cậu ấy làm như không có gì. Tôi cảm ơn vì cậu ấy đã giữ bí mật cho tôi ngay lúc đó.

Cuối buổi, Andy mới hỏi.

“Cậu là ai?”

Tôi nắm chặt hai tay, thú nhận tất cả. Rằng ngay từ hôm đầu gặp gỡ, tôi đã chẳng phải là em gái của Quân. Thậm chí tôi còn lớn hơn Andy hai tuổi.

Sau hôm đó, tôi và Andy không gặp nhau nữa. Quân trở lại vị trí của hắn để hoàn thành vài công đoạn cuối. Andy nói qua điện thoại với tôi, rằng cậu ấy hoang mang vì có cảm giác đã đi qua một ảo ảnh. Cậu ấy cần thời gian. Tôi hiểu thế là kết thúc. Đêm hòa nhạc, tôi mặc chiếc váy xanh, đi đôi giày cao gót. Chẳng rõ để làm gì, như một hy vọng vu vơ thế thôi. Có đôi lần, Andy nhìn thấy tôi, nhưng cậu ấy cúi đầu bỏ đi như không thấy. Quân nhận thấy tất cả những điều đó. Hắn nắm lấy những ngón tay tôi, siết nhẹ, đầy an ủi. Tôi mỉm cười trấn an. Nhưng trên đường về, tôi lại bật khóc.

Những giọt nước nóng hổi tràn ra. Không hẳn là vì buồn mà còn vì xấu hổ. Và vì một cảm giác gì đó rất khó gọi tên. Andy nói đúng, rốt cuộc tôi là ai. Và cậu ấy là ai. Và chúng tôi đã từng là ai. Tôi còn chẳng nhận ra nổi bản thân mình nữa nói gì đến người khác. Nếu một ngày nào đó tôi không tìm thấy chính mình của ngày hôm qua, thì tôi bây giờ có thật sự là tôi? Đeo một chiếc mặt nạ quá lâu, sẽ có lúc không gỡ xuống được nữa.

Đôi giày cao gót làm tôi bước hụt khi về đến hiên nhà. Mắt cá chân ngoẹo qua một bên, ê ẩm. Thở dài, tôi ngồi xuống thềm, tháo đôi giày ra. Tôi vốn không thể mặc vừa một chiếc váy ngay từ đầu không phải là size của mình. Cũng như chẳng thể cố gắng là một con người khác. 

Điều đơn giản như vậy ai cũng biết, tôi cũng biết, nhưng chẳng dễ dàng để làm theo. Bởi vì chiếc váy kia đẹp đến mức tôi nghĩ rằng nếu mình cố gắng mặc chắc chắn trông tôi sẽ rất thú vị. Và những gì tôi mong muốn sẽ đến nếu tôi ở trong hình hài đó. Tại sao cứ phải là chính mình khi bản thân chỉ là một cá thể buồn tẻ, nhàm chán. Tôi đã từng nghĩ thế. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra những ngày vừa qua tôi chỉ chạy đuổi theo một thứ không thật sự tồn tại. Bản thân tôi là ảo ảnh, thì những gì đến cũng chỉ là ảo ảnh.

Đôi giày cao gót giờ nằm một xó. Tôi duỗi và cử động những ngón chân. Thật dễ chịu. Khi đó, tôi thấy mình thoải mái và tự do. Khoảnh khắc đó tôi thấy yêu chính mình hơn bao giờ hết.

tx2

Trong những bộ phim, những lúc thế này sẽ có một hoàng tử xuất hiện và nói những câu đại loại như "Tớ thích cậu vì cậu là chính mình". Hoặc những ông bố, bà mẹ sẽ bảo "Chúng ta yêu con vì con chính là con". Thực tế, chẳng có hoàng tử nào ở đây cả và bố mẹ tôi ngủ cả rồi. Nhưng chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn thế. Tôi chỉ cần là chính mình. Một cô gái thích đọc truyện về cô bé người máy Arale, quần jeans và buộc tóc đuôi ngựa ngẫu hứng. “Mình yêu chính bản thân mình”, tôi lẩm nhẩm.

Và nếu tôi cứ như thế khi hoàng tử đến, điều sẽ xảy ra vào một ngày nào đó, thì chàng sẽ không bị nhầm lẫn tôi với bất kỳ ai cả.

Trong hội trường, một bóng người lẳng lặng ngồi dưới khán đài ngay vị trí dành cho đoàn du học sinh. Ngón tay của cậu lướt nhẹ trên bàn phím. Rất nhanh, tin nhắn đã được gõ trong khung chat nhưng vẫn đang chần chừ chưa được ấn gửi đi. Andy nhìn tin nhắn rồi lại nhìn vào tên người nhận “Hạ”, đáy mắt cậu khẽ xao xuyến. Cậu biết, vào ngày cùng Hạ dạo bước qua những con phố, trái tim cậu đã đánh rơi lỡ một nhịp mất rồi. Trên màn hình tin nhắn “Chiều mai, đến Táo Đỏ nhé. Em mời chị một chầu bánh trái cây." đã được gửi đi.

© Sênh Ca bảo bối - blogradio.vn

Xem thêm: Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ l Radio Tình Yêu

Tiểu Phương

Tôi muốn nói rằng, bạn ơi, hãy ngồi xuống đây, nhấm nháp chút trà ấm, thưởng thức cảnh đẹp ngoài kia, rồi hãy đứng lên và đi tiếp. Thế giới thuộc về bạn đang giang rộng vòng tay chờ đón bạn ở một nơi nào đó, tôi cá là vậy. Bởi vì, chúng ta, ai rồi cũng phải được hạnh phúc.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chuyện tình như mơ

Chuyện tình như mơ

Viết làm gì một nỗi niềm riêng Màu giăng lối ta đi trong niềm nhớ

Anh người em từng thương

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

3 tháng đầu năm chỉ là

3 tháng đầu năm chỉ là "nháp", kể từ tháng 5, 3 con giáp này bứt phá trong công việc, tình tiền song hành thuận lợi

Trong thời gian tới, những con giáp này có cơ hội lấy lại những gì đã mất.

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

back to top