Cảm ơn cậu vì đã trở thành một phần thanh xuân khó quên của tớ
2021-04-19 01:30
Tác giả:
Son
blogradio.vn - Chàng trai à, chỉ còn vỏn vẹn 3 tháng cuối để chúng ta bên nhau, hãy tiếp tục phấn đấu vì mong muốn được cứu người mà cậu hằng mong ước, tớ cũng cố gắng vì mục tiêu riêng của mình. Hãy cứ yên tâm, chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ thấy một người luôn âm thầm ủng hộ cậu hệt như cái cách tớ lặng lẽ bước sau lưng cậu trên sân trường. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã khiến thanh xuân của tớ thêm đẹp đẽ. Cảm ơn vì đã trở thành một phần thanh xuân của tớ.
***
Gửi cậu - chàng trai của nắng,
Trời hôm nay lại nắng hệt như lần đầu ta gặp nhau. Cả tiếng ve kia cũng làm những thước phim chầm chậm quay về quá khứ, về ngày tớ gặp cậu. Cũng là một ngày nắng đẹp vào tháng 6 tớ gặp chàng trai của tớ.
Hôm ấy, cô bé nhút nhát lần đầu tự mình đi đến trường mà không có ba mẹ theo cùng, và đấy cũng là lần đầu tớ thấy cậu. Vẫn nhớ như in chàng trai đi dưới vệt nắng ban mai bước ngang bàn tớ, tớ cứ nhìn cậu mãi, có gì đó thật đặc biệt. Đến tháng 8 chúng mới được gặp lại sau lần ấy, trùng hợp là cậu lại ngồi gần tớ cơ đấy. Có điều là tớ vẫn chưa biết tên của cậu. À hóa ra là Phú, cái tên mạnh mẽ hệt như con người của cậu vậy.
Lần đầu nghe cậu gọi tên để mượn vở, lần đầu bắt chuyện, lần đầu cười đùa cùng nhau, lần đầu khó chịu với cậu…Mọi chuyện cứ bình thường trôi qua như thế thôi. Khoảng thời gian lớp 10 ấy tớ còn cảm thấy khá khó chịu với cậu, cảm giác cái tên này sao mà nhiều chuyện với làm màu quá đi. Đến năm lớp 11, cô giáo xếp cậu ngồi cùng tổ với tớ, ngồi ngay sau lưng mọi chuyện lại khác.
Nhớ tiết Toán ngày đó thầy đột nhiên gọi tớ lên bảng cậu đã vội vàng đưa tập của mình chỉ bài cho tớ nên tớ mới trót lọt qua mắt thầy, tớ đã bắt đầu rung động. Lại nghĩ đến buổi sáng thể dục nắng gắt đến nỗi tớ chẳng thể xem nổi trận bóng của các cậu. Bỗng dưng quả bóng từ đâu đập mạnh vào đầu tớ đau đến suýt khóc thì nghe ai đó hỏi.
- “Có sao không? Nãy chạy tới đỡ mà không kịp”.
- “Ơ nhưng sao lại không chơi nữa mà đứng chắn trước mặt họ vậy kìa?”
-“Người ta đứng đỡ cho mà không chịu à?”.
Cậu không biết đâu, lúc đấy tim tớ đập nhanh hơn cả lúc vừa chạy bền 3 vòng sân trường xong. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống làm bóng lưng cậu hằn dài trên sân cỏ, che cả nắng trên mặt tớ, cậu tỏa sáng như ánh mặt trời. Có vẻ như cậu nhận được rất nhiều sự ưu ái từ mặt trời đấy.
Không biết từ khoảnh khắc nào tớ đã phải lòng cậu. Nhưng cậu lạnh lùng thật đấy. Nụ cười kia rất đẹp đấy sao cứ hoài giấu đi, đã từng nghe ai bảo rằng cậu cười lên trông rất đáng yêu không? Điều khiến tớ bận tâm nhất là cậu cười với mọi người nhưng sao ít cười với tớ, chỉ trêu tớ là giỏi.
Phải công nhận rằng “Chàng trai của nắng” học thật giỏi, chơi thể thao rất đỉnh nữa, lại còn đẹp trai nữa. Tớ thật sự tự hào về cậu đấy. Thế nhưng những điều đó khiến tớ cảm thấy mình chưa đủ tốt, khiến tớ có chút tự ti khi xung quanh cậu biết bao người xuất sắc hơn tớ rất nhiều. Vậy cũng không đồng nghĩa là tớ sẽ từ bỏ. Chắc cậu chẳng biết tấm lòng của tớ dành cho cậu hay là cậu đã rõ nhưng không nói ra.
Chỉ là mới hôm nay tớ cảm thấy lâu nay tớ đang sống trong ngộ nhận, một thế giới ảo tưởng do chính tớ tạo ra. Cảm xúc của con người thật phức tạp. Hôm nay tớ chợt cảm thấy những dòng tin nhắn, những câu hỏi thăm, sự quan tâm,...tất cả mọi thứ điều là do tớ hiểu lầm.
Đôi lúc tớ mong rằng tớ không nhạy cảm như thế để có thể sống mãi trong mộng mơ kia. Nhưng tớ không thể. Tớ chẳng thể nào hiểu được tấm lòng của cậu, chẳng có đủ dũng cảm để bộc lộ lòng mình. Tớ sợ bị từ chối, sợ mãi mất cả một người bạn tốt. Sự nhạy cảm kia vừa là điểm mạnh lại là điểm chết trong lòng tớ.
Cũng chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ rời xa mái trường này, sẽ có con đường riêng. Tớ sẽ chẳng còn kiếm cớ để chạy ngang bàn cậu, chẳng nhìn thấy cậu đi bộ đến trường lúc sáng sớm, chẳng còn thấy đôi chân ai trên sân bóng, chẳng còn lén nhìn cậu trong giờ học nữa và chẳng thể cố tình đi chậm lại để đợi cậu ở cầu thang.
Chàng trai à, chỉ còn vỏn vẹn 3 tháng cuối để chúng ta bên nhau, hãy tiếp tục phấn đấu vì mong muốn được cứu người mà cậu hằng mong ước, tớ cũng cố gắng vì mục tiêu riêng của mình. Hãy cứ yên tâm, chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ thấy một người luôn âm thầm ủng hộ cậu hệt như cái cách tớ lặng lẽ bước sau lưng cậu trên sân trường. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã khiến thanh xuân của tớ thêm đẹp đẽ. Cảm ơn vì đã trở thành một phần thanh xuân của tớ.
© Son - blogradio.vn
Xem thêm:Tình yêu năm 17 tuổi của bạn bây giờ ra sao
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.