Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sẽ đến lúc tớ nói thích cậu

2021-02-24 01:22

Tác giả: Nguyễn Thùy Dung


blogradio.vn - Dù cho với vị trí là bạn, tớ vẫn có quyền hy vọng mối quan hệ này sẽ tiến triển, chỉ cần tớ có đủ chân thành và kiên nhẫn.

***

Thanh xuân ai cũng có một bóng hình cần nhớ, cần hoài niệm, cần khắc ghi. Ai cũng mang theo những tình cảm trong sáng ấm áp đặt ở một người. Và tớ cũng không ngoại lệ, tớ đã rơi tương tư ở một chàng trai hay đợi tớ cùng đi về, hay trêu đùa khiến tớ bật cười khi đang khóc lóc mếu máo, hay dỗ dành tớ bằng những viên kẹo ngọt ngào khi những điểm số làm tớ phiền lòng. Thanh xuân của tớ mang hình bóng cậu ấy, đã từ rất lâu rồi.

Chúng tớ quen nhau từ cấp 2, lại có duyên số được chung bàn suốt 4 năm nên vô cùng thân thiết. Những ngày cấp 2, cậu ấy vẫn còn là một chàng trai vô cùng ngây thơ, vô cùng trẻ con, có chuyện gì cũng kể với tớ, cùng tớ giải quyết những điều khó chịu trong cuộc sống, cùng tớ làm bài và trêu đùa bằng một vài trò chơi kì lạ chỉ có cậu ấy mới nghĩ ra. Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc  nhất trong quãng đời học trò đối với tớ. Mối quan hệ của chúng tớ cứ thế mà nhẹ nhàng trôi đi theo năm tháng, yên bình ở bên nhau cho đến khi chúng tớ chuyển cấp, không còn chung lớp nữa.

Đến lúc ấy tớ mới ngỡ ngàng nhận ra mỗi ngày đi học mà không được nhìn thấy cậu ấy, không được nói chuyện với cậu ấy, không được trêu đùa cậu ấy thì thật buồn chán biết bao. Tớ đã ủ rũ suốt gần nửa học kì đầu vì nhớ cậu ấy, vì muốn quay lại thời cấp 2. Nhưng rồi cậu ấy có những người bạn mới, tớ cũng phải tập làm quen với môi trường mới, ba năm cấp 3 là ba năm tớ đã mong chờ nhiều nhất, là ba năm mà tớ đặt hết hy vọng vào đó, vậy nên tớ đã cố gắng hòa hợp và tạo những mối quan hệ riêng cho mình.

Nhưng nỗi nhớ, sự tiếc nuối về khoảng thời gian trước đây vẫn không thể nguôi quên trong lòng tớ. Vậy nên sau đó tớ đã chủ động sang lớp cậu ấy, quen nhiều thành viên trong lớp hơn để có thể lấy cớ trò chuyện với mọi người mà ngắm cậu ấy một chút. Những giờ ra chơi luôn làm tớ mong ngóng, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cậu ấy một chút thôi cũng đủ làm cho cả ngày hôm ấy của tớ trở nên tươi sáng tích cực rồi. Tớ cũng luôn đợi những giờ thể dục giữa giờ để chạy ra vỗ vai hay vò đầu, trêu chọc cậu ấy một chút. Bất kể những cơ hội nào có thể gặp cậu ấy, tớ đều cố gắng tận dụng. Tớ không muốn tình cảm này sẽ bị nhạt dần nhạt dần bởi sự chia cách như vậy, tớ không muốn tớ chỉ có thể âm thầm quan sát cậu ấy với tư cách bạn cũ. Thích cậu một cách nhẹ nhàng giản đơn cùng với nhiệt huyết của một cô gái đang căng tràn sức sống và niềm tin vào thanh xuân rực rỡ, tớ lựa chọn mạnh dạn tiến tới thay vì chỉ âm thầm quan sát nhớ nhung. Dù cho với vị trí là bạn, tớ vẫn có quyền hy vọng mối quan hệ này sẽ tiến triển, chỉ cần tớ có đủ chân thành và kiên nhẫn.

Tớ đã thành công trong việc thân thiết với cậu ấy hơn, tớ trở thành một cô gái đặc biệt trong lòng cậu ấy. Chúng tớ làm gì cũng có nhau, cậu ấy luôn quan tâm để ý đến tớ dù là một chi tiết nhỏ nhất, điều ấy khiến tớ càng ôm ấp mộng tưởng và thầm thích cậu nhiều hơn. Nhưng cho đến tận bây giờ, tớ vẫn chỉ có thể ở bên cậu ấy với tư cách bạn thân, hàng ngày nhìn cậu ấy được vây quanh bởi các bạn nữ khác cũng chỉ có thể trêu đùa bằng nụ cười giả dối, lòng thấp thỏm lo sợ khi cậu ấy nhắc đến một bạn nữ nào đó cũng vẫn chỉ có thể chưng ra nụ cười đáng ghét ấy. Tớ biết cậu ấy đối xử đặc biệt với tớ là vì coi tớ là bạn thân chứ không phải người trong lòng, thế mà vẫn cứ điên khùng ngốc nghếch cố chấp lừa dối bản thân, ảo tưởng huyễn hoặc về tình cảm mông lung kia. Chênh vênh giữa tình bạn và tình yêu thực sự rất khó chịu, chỉ có thể quan tâm đến đối phương chứ không thể chen chân vào cuộc sống của họ, chỉ có thể mập mờ trêu đùa chứ không thể ngã và lòng họ lúc cảm thấy bầu trời của mình sụp đổ mất rồi, chỉ có thể giả vờ vui vẻ chấp nhận, trong khi lòng thấy trống trải vô cùng.

Cho đến hôm nay tớ mới dám dũng cảm thừa nhận, bởi vì thanh xuân của tớ sắp khép lại rồi, tớ không muốn tình cảm này sẽ bị chôn vùi theo năm tháng mà không được ai biết đến, đặc biệt là cậu ấy. Dù sao tớ cũng đã thích cậu ấy một khoảng thời gian lâu như vậy, bao nhiêu chân thành đều dành hết cho cậu ấy, bao nhiêu tình cảm trong sáng đầu tiên của đời người cũng đặt ở cậu ấy, vậy nên tớ chỉ mong cậu ấy sẽ hiểu, hay chí ít là biết đến nó từng tồn tại. Mong cậu ấy sẽ nhớ đến tớ trong một khoảnh khắc nào đó - một khoảnh khắc mà cậu ấy cảm thấy cả thế giới dường như đang quay lưng lại với mình, khoảnh khắc mà cậu ấy tự ti về bản thân, cảm thấy bản thân thấp kém không một chút năng lực, không một người dõi theo. Chỉ mong tình cảm của tớ có thể là một nguồn động viên nhỏ nhoi giúp cậu ấy không bị lầm đường lạc lối trên con đường dài rộng sau này. Sẽ đến lúc tớ không còn thích cậu ấy nữa, nhưng tớ vẫn sẽ trân trọng cậu ấy như hiện tại. Cậu ấy sẽ luôn là một mảnh kí ức ấm áp và tươi đẹp trong thanh xuân của tớ, cho dù suốt quãng thời gian ấy tớ đã phải ôm theo bao nhiêu là mệt mỏi và bất lực để đơn phương thích người ta.

Khi chuyến xe thanh xuân lăn bánh, tớ sẽ tạm biệt nó bằng nụ cười với những khoảnh khắc đẹp chứ không phải những cay đắng tủi hờn hay tiếc nuối hối hận, cho nên tớ muốn trước khi nó chuẩn bị đi mất, bản thân có thể tranh thủ bày tỏ hết cảm xúc trong lòng để nhẹ nhõm nói lời tạm biệt. Sẽ đến lúc tớ đứng trước mặt cậu ấy và nói rằng: “Tớ thích cậu, thực sự vô cùng thích cậu.”

© Nguyễn Thùy Dung - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu cậu vẫn thích tớ nhất định tớ sẽ chờ l Radio Tinh Yêu

 

Nguyễn Thùy Dung

Bạn chỉ thấy cầu vồng sau mưa cũng như chỉ thấy bản thân mình sau giông bão!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top