Rồi em sẽ lại yêu ai đó, nhưng bình thản và tỉnh táo hơn
2020-01-13 01:24
Tác giả:
Nguyễn Thùy Dung
blogradio.vn - Suy nghĩ vụt qua trong đầu cô: "Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời", bất giác nhoẻn miệng cười. Cô nhận ra cô đã cười được rồi, cái cười không còn nặng nhọc và mang đầy mùi của "nụ cười công sở" nữa, có vẻ như cô đã có dự định cho một ngày mới. Rồi đây cô sẽ lại vui vẻ, yêu đời, sẽ lại vô tư, hồn nhiên, lại tinh nghịch nhí nhảnh và yêu thiên nhiên hơn cái mớ bòng bong toàn giấy tờ với deadline kia.
***
4 giờ sáng, tiếng lạch cạch gõ máy vẫn vang lên đều đều rồi dừng hẳn lại, cả không gian im lặng. Yên tĩnh đến ngột thở.
Cô ngả người tựa vào thành ghế, khẽ day day hai bên thái dương. Nhấp một ngụm trà, vị đắng len lỏi lan dần ra khoang miệng, tràn xuống cuống họng. Đắng chát, cô khẽ rung lên tê tái. Mắt nhắm lại mơ màng, đã bao lâu rồi cô không có một giấc ngủ trọn vẹn? Có lẽ là từ ngày anh đi...
Từ ngày anh đi, cô lao đầu vào công việc, bởi cô sợ chỉ cần rảnh một chút là tâm trí sẽ lập tức nghĩ về anh, nước mắt lại không kìm được mà rơi lã chã, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối vì một người con trai như vậy. Nhưng thực sự cô rất sợ. Cô sợ rằng khi nằm ngủ không có vòng tay anh ôm lấy mình, không được hít hà hương thơm nhè nhè của anh, rồi cô sẽ lại thấy trống vắng, cô đơn, sẽ lại thấy chênh vênh hoang hoải trong chính giấc mơ của mình. Vậy nên cô lao vào công việc như một con thiêu thân mong có thể quên đi hình bóng của anh.
Đầu cô đau như búa bổ, khẽ nhăn mặt rồi đứng dậy kéo rèm cửa. Trời vẫn đang tối,chỉ có một vài rạch sáng nhỏ nhoi nhưng xe cộ thì đã nườm nượp sáng bừng dưới đường. Thành phố chưa bao giờ hết tất bật hối hả, chưa bao giờ thành phố được nghỉ ngơi. Thành phố lúc nào cũng thức. Cô dựa người vào tường, nhắm mắt lại rồi nghĩ ngợi: "Người ta đang tất bật để mưu sinh hay cũng chỉ là để khỏa lấp nỗi cô đơn như mình?", cô cười nhạt.
Nghĩ thế nào cô lại với tay lấy chiếc điện thoại, gửi đống tài liệu vừa hoàn thành cùng với tin nhắn xin nghỉ sáng nay. Uống nốt cốc cà phê, nhìn bình minh buông trên thành phố cô vừa yêu vừa ghét mà lòng bỗng thanh thản lạ lùng, không còn cái cảm giác tức tối khó chịu, không còn cái cảm giác xô bồ bon chen, không còn cái cảm giác giành giật sống chết nữa, trong cô bây giờ đang tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cô cười, cái cười nhẹ nhàng và thật lòng nhất từ khi chia tay bạn trai đến giờ.
Rồi cô leo lên giường, đắp chiếc chăn mỏng ngang người, vòng tay qua tự ôm lấy mình. Suy nghĩ vụt qua trong đầu cô: "Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời", bất giác nhoẻn miệng cười. Cô nhận ra cô đã cười được rồi, cái cười không còn nặng nhọc và mang đầy mùi của "nụ cười công sở" nữa, có vẻ như cô đã có dự định cho một ngày mới. Rồi đây cô sẽ lại vui vẻ, yêu đời, sẽ lại vô tư, hồn nhiên, lại tinh nghịch nhí nhảnh và yêu thiên nhiên hơn cái mớ bòng bong toàn giấy tờ với deadline kia.
Những ngày không anh, cô hay thấy tâm trạng mình lửng lửng lơ lơ. Thấy mình bỗng vô cảm với những điều trước kia mình yêu vô cùng. Thấy mình hay thẫn thờ, ngơ ngác, lạc lõng. Cõ lẽ là vì tạm thời chưa cân bằng được cảm xúc nên vậy.
Nhưng bây giờ cô thấy ổn. Thực sự ổn, nhanh hệt như lúc cô suy sụp vì mất anh. Cô tin rồi mình sẽ lại yêu, yêu bình thản và tỉnh táo hơn!
© Nguyễn Thùy Dung - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Ở tuổi 27, quyết định nào là sáng suốt cho cuộc đời
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.