Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi

2018-11-15 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Giờ thì tôi đã hiểu cô đơn là gì rồi. Là khi gặp tổn thương nhưng chẳng muốn sẻ chia với ai hoặc không có ai ở bên an ủi, phải tự mình chống chọi với những cảm xúc đau đớn, với những suy nghĩ đeo bám mỗi ngày. Là sợ bị bắt gặp khi ở một mình. Cô đơn là học cách chấp nhận tự vượt qua mọi thứ mà thôi than phiền, bởi đâu còn ai lắng nghe kia chứ.

***

blog radio, Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi

Chắc hẳn ai cũng có phút giây nào đó thấy mình lạc lõng, bơ vơ giữa dòng đời tấp nập, giữa những câu chuyện đã cũ.

Lúc này mới hiểu, trái tim có hẳn một chuỗi những phiền ưu, buồn đau, đơn độc. Tôi cảm nhận được những mảng tối bao trùm lên căn phòng, ùa cả vào trong tim. Bình thường dẫu sợ bóng đêm là thế nhưng những lúc này chỉ muốn chìm đắm trong màn đêm hư ảo. Rồi đột nhiên chẳng muốn nói cười, chỉ ngồi im vô thức miên man trong suy nghĩ, trong tâm trạng hỗn loạn.

Tại sao tôi cảm thấy cô đơn đến vậy?

Trước kia tôi sợ cô đơn lắm. Tôi cứ nghĩ rằng cô đơn chính là bị cho ra rìa, không được quan tâm, lo lắng nữa, sẽ phải sống một cuộc sống vô hình. Nên tôi trốn tránh nó; tôi trở nên giả tạo so với bản thân mình; tôi dần trở nên vô cảm, mất đi cảm nhận của bản thân, cười mọi lúc, kể cả khi buồn. Thế rồi tôi không còn nghĩ đến việc mình thích làm mà chỉ nghĩ rằng làm thế nào để không bị ghét bỏ. Tôi nghĩ đến sắc mặt của người khác trước khi đưa ra quyết định về một điều gì đó. Bởi lẽ tôi không muốn bị cô lập, tôi sợ sẽ bị lôi ra bàn tán, săm soi nên đành phải đeo lớp mặt nạ để thích ứng. Cũng chính vì thế, ngày nào lớp mặt nạ của tôi cũng bị lem luốc vấy bẩn, về đến nhà là phải lột ra để gột rửa. Những lúc như thế, lại chỉ biết rúc mình trong phòng khóc nức nở, khóc cho thỏa sức, khóc vì những phút giây phải cười chỉ vì những người xung quanh đang cười. Cuộc sống ấy ngột ngạt, khó chịu và khắc nghiệt...

Dù đã cố gồng mình lên mạnh mẽ thay vì khóc lóc ỉ ôi nhưng nước mắt cứ vô thức tuôn ra thành từng dòng nóng hổi. Nụ cười lúc này thật nặng nhọc.

blog radio, Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi

Giờ thì tôi đã hiểu cô đơn là gì rồi. Là khi gặp tổn thương nhưng chẳng muốn sẻ chia với ai hoặc không có ai ở bên an ủi, phải tự mình chống chọi với những cảm xúc đau đớn, với những suy nghĩ đeo bám mỗi ngày. Là sợ bị bắt gặp khi ở một mình. Cô đơn là học cách chấp nhận tự vượt qua mọi thứ mà thôi than phiền, bởi đâu còn ai lắng nghe kia chứ.

Và rồi như thế tôi dần chấp nhận, thôi gào khóc, thôi đau khổ. Thật ra cô đơn cũng không tệ, chỉ là tôi sợ cô đơn sẽ thành lẽ tự nhiên, sợ con tim bị chai lì. Nhưng hình như không phải vậy, tôi đang cảm thấy an yên trong chính nỗi cô đơn của bản thân mình.

Tôi thích tôi của bây giờ, có thời gian làm quen bản thân, lắng nghe trái tim một cách tự do, tự tại.

Tôi thích tôi của bây giờ, chẳng phải đeo lên mình lớp mặt nạ dầy cộp nỗi sầu.

Tôi thích tôi của bây giờ, tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của bản thân. Thích nhâm nhi nỗi buồn để viết ra những dòng cảm xúc mãnh liệt bằng nỗi đau chỉ mình tôi hiểu.

Tôi hiểu rằng nếu không cười khi vui và khóc khi buồn thì sẽ chẳng ai biết cảm giác của tôi thế nào đâu. Tôi muốn làm những điều mình thích dù có bị bảo gàn dở, điên khùng, dị dạng. Tôi không muốn cuộc sống của mình cứ bế tắc và đầy rẫy chán chường, tuyệt vọng. Hơn nữa tôi không muốn đánh mất chính mình, muốn được hồn nhiên và cười tươi như tôi đã từng. Tôi muốn là một sắc màu nổi bật nhất trong hộp màu, muốn vẽ ra những mảng màu riêng biệt chỉ tôi có.

Tôi tự hỏi bây giờ có bao nhiêu lửa yêu thương mới đủ để sưởi ấm lòng mình, mới đủ để làm tan chảy khối băng lâu nay trong tim, mới đủ để phá tan lớp vỏ bọc của bản thân?

Nhưng có lẽ tôi đã có câu trả lời rồi. Có ai đáng tin hơn chính bản thân mình đâu chứ,phải mạnh mẽ lên, đừng vì một chút bỡ ngỡ tổn thương, vì sĩ diện đánh bóng bản thân, vì sợ bị cô lập mà tự làm đau chính mình.

Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi!

© Nguyễn Thùy Dung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

Bình minh trên phố

Bình minh trên phố

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.

back to top