Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi
2018-11-15 01:26
Tác giả:

Lúc này mới hiểu, trái tim có hẳn một chuỗi những phiền ưu, buồn đau, đơn độc. Tôi cảm nhận được những mảng tối bao trùm lên căn phòng, ùa cả vào trong tim. Bình thường dẫu sợ bóng đêm là thế nhưng những lúc này chỉ muốn chìm đắm trong màn đêm hư ảo. Rồi đột nhiên chẳng muốn nói cười, chỉ ngồi im vô thức miên man trong suy nghĩ, trong tâm trạng hỗn loạn.
Tại sao tôi cảm thấy cô đơn đến vậy?
Trước kia tôi sợ cô đơn lắm. Tôi cứ nghĩ rằng cô đơn chính là bị cho ra rìa, không được quan tâm, lo lắng nữa, sẽ phải sống một cuộc sống vô hình. Nên tôi trốn tránh nó; tôi trở nên giả tạo so với bản thân mình; tôi dần trở nên vô cảm, mất đi cảm nhận của bản thân, cười mọi lúc, kể cả khi buồn. Thế rồi tôi không còn nghĩ đến việc mình thích làm mà chỉ nghĩ rằng làm thế nào để không bị ghét bỏ. Tôi nghĩ đến sắc mặt của người khác trước khi đưa ra quyết định về một điều gì đó. Bởi lẽ tôi không muốn bị cô lập, tôi sợ sẽ bị lôi ra bàn tán, săm soi nên đành phải đeo lớp mặt nạ để thích ứng. Cũng chính vì thế, ngày nào lớp mặt nạ của tôi cũng bị lem luốc vấy bẩn, về đến nhà là phải lột ra để gột rửa. Những lúc như thế, lại chỉ biết rúc mình trong phòng khóc nức nở, khóc cho thỏa sức, khóc vì những phút giây phải cười chỉ vì những người xung quanh đang cười. Cuộc sống ấy ngột ngạt, khó chịu và khắc nghiệt...
Dù đã cố gồng mình lên mạnh mẽ thay vì khóc lóc ỉ ôi nhưng nước mắt cứ vô thức tuôn ra thành từng dòng nóng hổi. Nụ cười lúc này thật nặng nhọc.

Giờ thì tôi đã hiểu cô đơn là gì rồi. Là khi gặp tổn thương nhưng chẳng muốn sẻ chia với ai hoặc không có ai ở bên an ủi, phải tự mình chống chọi với những cảm xúc đau đớn, với những suy nghĩ đeo bám mỗi ngày. Là sợ bị bắt gặp khi ở một mình. Cô đơn là học cách chấp nhận tự vượt qua mọi thứ mà thôi than phiền, bởi đâu còn ai lắng nghe kia chứ.
Và rồi như thế tôi dần chấp nhận, thôi gào khóc, thôi đau khổ. Thật ra cô đơn cũng không tệ, chỉ là tôi sợ cô đơn sẽ thành lẽ tự nhiên, sợ con tim bị chai lì. Nhưng hình như không phải vậy, tôi đang cảm thấy an yên trong chính nỗi cô đơn của bản thân mình.
Tôi thích tôi của bây giờ, có thời gian làm quen bản thân, lắng nghe trái tim một cách tự do, tự tại.
Tôi thích tôi của bây giờ, chẳng phải đeo lên mình lớp mặt nạ dầy cộp nỗi sầu.
Tôi thích tôi của bây giờ, tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của bản thân. Thích nhâm nhi nỗi buồn để viết ra những dòng cảm xúc mãnh liệt bằng nỗi đau chỉ mình tôi hiểu.
Tôi hiểu rằng nếu không cười khi vui và khóc khi buồn thì sẽ chẳng ai biết cảm giác của tôi thế nào đâu. Tôi muốn làm những điều mình thích dù có bị bảo gàn dở, điên khùng, dị dạng. Tôi không muốn cuộc sống của mình cứ bế tắc và đầy rẫy chán chường, tuyệt vọng. Hơn nữa tôi không muốn đánh mất chính mình, muốn được hồn nhiên và cười tươi như tôi đã từng. Tôi muốn là một sắc màu nổi bật nhất trong hộp màu, muốn vẽ ra những mảng màu riêng biệt chỉ tôi có.
Tôi tự hỏi bây giờ có bao nhiêu lửa yêu thương mới đủ để sưởi ấm lòng mình, mới đủ để làm tan chảy khối băng lâu nay trong tim, mới đủ để phá tan lớp vỏ bọc của bản thân?
Nhưng có lẽ tôi đã có câu trả lời rồi. Có ai đáng tin hơn chính bản thân mình đâu chứ,phải mạnh mẽ lên, đừng vì một chút bỡ ngỡ tổn thương, vì sĩ diện đánh bóng bản thân, vì sợ bị cô lập mà tự làm đau chính mình.
Cười lên, hôm nay cô đơn thế đủ rồi!
© Nguyễn Thùy Dung – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.