Ngày đó tôi thích cậu
2020-11-18 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Ngày đó, tôi đã thích cậu đấy, tôi thích cậu thật lòng, nhưng tôi không cho mình có quyền để nói ra, vì - nói sao nhỉ - đó chỉ là thích thôi. Và lúc đó bên tôi có anh, người mà tôi nghĩ rằng sẽ chung bước đến cuối cuộc đời.
***
Tự nhiên, bởi những tất bật trong cuộc sống, tôi dừng chân. Mà một khi đã dừng chân, tôi không còn cái khát khao đi tiếp nữa, có đôi khi, họa chăng, tôi ngoảnh lại, nhìn lại đoạn đường phía sau mình đã đi qua rồi mỉm cười. Ở một lúc nào đó, tôi đã tha thứ cho cậu. Điều cậu đã làm làm trái tim tôi thương tổn, cái thương tổn rất đỗi nhẹ nhàng tựa như bị gây ra bởi, gì nhỉ, người dưng.
Tôi vẫn muốn gọi cậu bằng cái tên tôi đã gọi lúc ban đầu. Tôi vẫn còn muốn quên đi những gì chúng ta đã lầm lỡ - ngày hôm qua. Tôi vẫn muốn kí ức chúng ta bắt đầu từ hôm nay, ở một miền nào đó thuộc về cả hai chúng ta, mà tôi vẫn đang tìm kiếm.
Khoảng cách là điều nói lên tất cả, niềm mến thương chỉ là chút nắng rồi cũng sẽ trôi qua thật mau mà thôi, đang mưa mà, cậu nhỉ? Cơn mưa rào bất chợt đủ dội vào trái tim tôi những nhát thật nhẹ nhàng, nhưng, nó giúp tôi thức tỉnh. Tới giờ, tôi vẫn thích cậu đấy, mà chỉ là - thich thôi. Tôi cố giữ không cho nó biến thành tình yêu, bởi, cậu đã không còn xứng đáng.
Tôi thích cậu, bởi tôi từng tin cậu yếu đuối mỏng manh như những gì cậu viết, nhưng, cậu mạnh mẽ vui tính hơn tôi nghĩ, và đó là điều cần thiết, nếu hai chúng ta là bạn.
Này chớ vội nghĩ tôi đang trách cậu, tôi đang buồn, một nỗi nhớ lẩn quẩn trong tim. Tôi tự an ủi mình rằng hôm qua là cậu giận thôi, và lúc đó, tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên bờ tim, cố giữ cho lòng mình an yên như những năm về trước, như những năm tôi vẫn đợi cậu ngày đêm, mà cậu, thật ngốc chẳng bao giờ hay biết...
Ngày đó, tôi đã thích cậu đấy, tôi thích cậu thật lòng, nhưng tôi không cho mình có quyền để nói ra, vì - nói sao nhỉ - đó chỉ là thích thôi. Và lúc đó bên tôi có anh, người mà tôi nghĩ rằng sẽ chung bước đến cuối cuộc đời. Thế nên tôi im lặng, tôi im lặng bởi tôi không hiểu tình cảm mình giành cho cậu là gì. Tôi im lặng bởi tôi sợ nhận ra tôi thích cậu, thì cái tình yêu trắng trong tôi giành cho anh sẽ bỗng dưng trở nên ô hợp và vẩn đục, nên tôi giấu tất cả vào trong tim, và giờ, khi nhận ra, cứ như là ngụy biện.
Tôi đã có lỗi với nhiều người mà tôi mến thương, tôi đã đi qua cuộc đời của người này, khi có người kia bên cạnh, phải nói, dường như từ chung thủy là một điều gì đó quá xa với với tôi, mà tôi, lúc nào cũng tự cho rằng, miễn là mình đã yêu thương từng người thật xứng đáng. Đừng bao giờ hỏi tôi đã thích cậu ra sao, đừng hỏi tôi thích cậu như thế nào, bởi tới giờ, tôi vẫn hối hận khi đã để cậu biết điều đó, nó làm tôi nông nổi, nó làm cậu giận dỗi, nó làm chúng ta tổn thương và không còn như trước. Nếu được ước, tôi vẫn ước đừng có những cơn say, cũng đừng bao giờ để người ta nói những điều quá thật. Chỉ là cảm nắng thôi mà, đương mùa mưa, cảm nắng nào mà chẳng mau tan.
Nếu được ước tôi ước cậu sẽ nhớ tất cả như tôi, nhớ về quá khứ, với những lần trái giờ của chúng ta, những đêm khuya tôi hoài thức đợi, tôi vui khi thấy cái nick cậu hiện lên rồi cậu chỉ có thể bên tôi trong chốc lất. Trái giờ, tôi vẫn đương chấp nhận, ngồi chờ cậu, đôi khi ngủ gục trên lap, còn cậu, đang vui bên niềm vui không có tôi trong đó. Thế nhưng, ngày đó tôi vẫn, ừ thì có thương. Bởi cậu đã từng rất quan tâm tôi, mà có lẽ giống như cái cách cậu quan tâm bao người khác, mà tôi lại cứ thích giữ cho riêng mình, ngầm cho những điều ấy là đặc biệt. Chỉ biết là, dù thật hay giả, cậu đã thành công khi khiến tôi tin rằng tôi quan trọng. Để rồi bẵng đi mấy năm, cậu quên.
Tôi không trách cậu đâu, bởi tôi không cho mình cái quyền đó, quyền duy nhất tôi có là được mến thương, tôi vẫn chờ cậu mỗi ngày thôi, khi mệt lả, hãy cho tôi an yên trên bờ vai vô hình cậu nhé...
… Này, tôi vẫn còn thích cậu đấy, nhưng hãy giữ trong tim thôi, suỵt!
© Lê Hứa Huyền Trân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thứ tình cảm chẳng thể gọi thành tên | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Kết thúc là bắt đầu...
Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...
Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu
Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.
Cánh cửa tình bạn
Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.
Một người giữ lại, một người buông tay
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.
Quay trở về nhà
Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.
Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!
Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.
Âm thầm chờ anh quay về
Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.
Cho đi từ những điều nhỏ bé
Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Về quê...
Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"