Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu cậu vẫn thích tớ, nhất định tớ sẽ chờ

2021-01-06 01:24

Tác giả: mine20s


blogradio.vn - Thế rồi, chúng tôi cũng trở thành bạn. Hội bạn “Giao mùa” Xuân – Thu – Đông, cái tên dễ thương mà cô bạn An Xuân đã đặt cho, trong khi tôi thậm chí còn không hề mảy may nhận ra sự trùng hợp hay ho này.

***

Mới đây mà đã 2 tháng kể từ khi gia đình tôi quyết định chuyển vào miền Nam sinh sống. Ba tôi nói rằng ở quê bây giờ còn nghèo quá, khó mà làm ăn gì được, nên phải vào Sài Gòn thôi, may ra mới có thể mở một tiệm buôn bán nho nhỏ rồi dành dụm chút tiền cho tôi lên Đại học. Hồi đầu, mẹ tôi phản đối dữ lắm vì mẹ sợ ông bà cũng thương tôi, lo lắng cháu không được học hành đến nơi đến chốn như con người ta, nên bảo với mẹ tôi:

“Mày sợ cái gì, tao với ba mày ở quê thì có mấy đứa nó lo rồi, lên thành phố cho con bé Thu nó đi học tiếp, để sau này còn kiếm cái nghề, chớ nó học giỏi vầy mà vào đây rồi thì ở quê không có ai săn sóc chu đáo cho ông bà. Nhưng ngặt nỗi bỏ thì uổng lắm”. 

Thế rồi, sau bao ngày âu lo suy nghĩ thì cuối cùng mẹ tôi cũng đành chịu thua. Cái hôm gia đình tôi lỉnh kỉnh xách đồ đạc lên xe đò vô thành phố, tôi khẽ nhìn thấy chút buồn thoáng qua gương mặt chấm đồi mồi của ông, còn bà tôi thì vội len lén chùi đi đôi mắt nhăn nheo đang rưng rưng. Tôi luôn cho rằng mình mạnh mẽ lắm, mình sẽ không khóc đâu, thế nhưng chẳng hiểu sao, tại khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi lại cứ chực trào ra.

Hồi đầu mới vào, cũng vì đang là năm cuối cấp, nên ba tôi đã phải chật vật lắm mới xin được cho tôi vào một ngôi trường công lập khá nhỏ ở quận 12, gần chỗ nhà tôi thuê trọ. Tính cách tôi xưa nay vốn đã khép kín, nay còn cộng thêm cái giọng miền Trung khó nghe hiểu nữa, nên rốt cuộc tôi cũng chẳng biết chơi với ai cả. May mắn thay, bạn cùng bàn của tôi, An Xuân - là một cô gái xinh xắn lại chủ động bắt chuyện làm quen.

Viễn Đông, một cậu bạn loắt choắt ngồi bàn trên của tôi. Chuyện là, lần đó tôi lỡ đánh rơi cục tẩy xuống đất nhưng vì xa quá, chẳng thể nào với tay tới được. Chắc thấy tội, nên Đông cúi xuống nhặt hộ tôi rồi sẵn tiện chào hỏi thêm vài câu. Thế rồi, chúng tôi cũng trở thành bạn. Hội bạn “Giao mùa” Xuân – Thu – Đông, cái tên dễ thương mà cô bạn An Xuân đã đặt cho, trong khi tôi thậm chí còn không hề mảy may nhận ra sự trùng hợp hay ho này.

“Này, ăn sáng chưa, ra căn tin cùng không?”

“Rồi nha, rủ Xuân kìa, cậu ấy vừa mới than đói với tớ.” Tôi đáp.

“Vậy à…”

Tôi chống cằm ngồi thẫn thờ, 15 phút nữa mới đến giờ vào lớp, đưa mắt nhìn vu vơ qua cửa sổ, thấp thoáng bóng dáng hai đứa bạn lướt qua.

“Họ lúc nào cũng vô tư, thật là thích...” Tôi cười buồn.   

Dạo gần đây, gia đình tôi cũng chật vật hơn vì tiệm sửa xe cũ của ba bị thưa khách hơn hẳn bởi có một tiệm khác lớn hơn vừa mới mở ngay sát bên. Còn mẹ tôi thì vẫn chưa tìm được công việc nào khác sau khi bị xưởng may cắt giảm nhân sự mới do tình hình kinh tế khó khăn. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng vì chẳng giúp được gì. Nhiều khi tôi cũng muốn an ủi mẹ, nói mẹ đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Thế nhưng, tính tôi lại ít nói, cái gì cũng giữ trong lòng, nên đành chịu, tôi chỉ biết cố gắng học với hi vọng sau này tìm được công việc tốt, kiếm được thật nhiều tiền để cho ba mẹ đỡ khổ nữa.

Thời gian cứ thế dần trôi qua, mọi thứ rồi cũng trở về quỹ đạo của nó, những tiết học buồn tẻ, những đề luyện thi chi chít chữ số cùng những kỷ niệm đẹp đẽ giữa tôi, Xuân và Đông cũng cứ thế dần trôi qua. Một ngày nọ, Xuân đến lớp với đôi mắt sưng húp, tôi lo lắng không biết chuyện gì đã khiến cô bạn luôn vui vẻ của tôi lại khóc nhiều đến vậy. Xuân mếu máo nói với tôi rằng thần tượng của cô vừa tự sát vì căn bệnh trầm cảm đáng sợ, tôi đông cứng trong giây lát. Có lẽ nhan sắc, tiền tài, danh vọng không phải là tất cả khi mà con người ta luôn mải mê đi kiếm tìm hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc hạnh phúc thật sự là gì?

“Tối nay Hà Thu đến đây được không, mình có chuyện muốn nhờ?” Đông chìa ra một mẩu giấy nhỏ rồi nhét vào tay tôi.

“Mình sẽ cố gắng nha.” Tôi khẽ nhìn qua địa chỉ, là một cửa hàng hoa thủ công, cũng khá gần, tôi nhủ thầm có lẽ cậu bạn muốn nhờ mình chọn giúp hoa để tặng sinh nhật ai đó, hay là mẹ cậu ấy… uhm cũng có thể!

Tôi dọn dẹp rồi ăn qua loa bữa tối vì ba mẹ hôm nay đều bảo sẽ về muộn, tiệm ba tôi thời gian này cũng khấm khá hơn, mẹ tôi thì đã tìm việc tại một công ty may mặc khác, khổ nỗi lại hay phải tăng ca nhiều. Mỗi ngày về nhà trông thấy ba mẹ đều đã thấm mệt nên tôi cũng cố gắng tự lo cho bản thân, tôi không muốn ba mẹ thêm vất vả nữa. Khóa cửa rồi leo lên chiếc xe đạp tềnh tềnh chạy ra đầu đường. Uỳnh… chiếc xe ba gác rẽ trái ở ngã ba, vì chạy nhanh không kịp thắng lại nên lao thẳng vào xe tôi, như chưa kịp định thần, tôi ngã nhào xuống đường. “Cháu ơi… cháu có bị sao không…?” Bác tài chạy xe ba gác cũng đã có tuổi, mái tóc hoa râm, nét mặt khắc khổ lấm tấm đồi mồi, có lẽ bác đang vội về nhà chăng, tôi cũng không hỏi. “Dạ cháu không sao ạ…” Tôi chỉ đáp, mặc dù vẫn còn thoáng chút giật mình, rồi lẩn thẩn đứng dậy dắt xe về. Đi được một đoạn, cảm thấy có chút nhoi nhói đau, tôi nhìn xuống đầu gối, vài vết máu đỏ đã lấm chấm qua lớp quần kaki. Ghé qua tiệm thuốc tây gần đó, tôi mua một lọ oxi già, thuốc đỏ và cả bông băng. May thay ba mẹ vẫn chưa ai về, tôi thay quần áo, băng lại vết thương, rồi ngủ quên trên bàn học đến tận sáng. Bằng một cách nào đó, tôi đã quên bẵng đi cái hẹn với Đông.

Ngày sau đó, Đông đột nhiên biến mất. Một vài ngày sau đó, rồi những một tuần sau đó, vẫn là khoảng bàn trống trải ngay trước mặt tôi và Đông thì vẫn biệt tăm biệt tích.

“Xuân này, Đông nghỉ học có nói gì với cậu không?”

“Tớ đợi Thu hỏi câu này lâu lắm rồi đấy, biết không? Tớ thật không hiểu được… tại sao cậu lại vô tâm thế, Đông nghỉ học cả tuần rồi mà giờ cậu mới để ý?!” - Tôi thoáng chốc nhìn thấy chút giận dỗi trong ánh mắt Xuân khi cô bạn khẽ cau mày quay sang nhìn tôi. “Đông bảo khi nào cậu ấy đi rồi tớ hãy đưa mảnh giấy này cho cậu”.

Ba năm sau. Tôi giờ đây đã là cô sinh viên năm 3 trường Đại học KHXH & NV chuyên ngành ngôn ngữ Anh. Còn An Xuân, cô bạn ngồi cùng bàn dễ thương năm ấy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, đã đính hôn với cậu bạn thanh mai trúc mã ngày bé và cả hai sau đó cùng bay sang Mỹ tiếp tục việc học. Sau khi tôi kết thúc năm 2, mọi việc dường như đã ổn, ba mẹ tôi sau khi đắn đo rất nhiều đã quyết định quay về quê để lo cho ông bà. Chỉ còn một mình tôi ở Sài Gòn, nhờ xin được vào ký túc xá, thêm nữa là học bổng và tiền dạy thêm tại các trung tâm buổi tối, thì tôi cũng đủ để trang trải và dành dụm được một khoản tiết kiệm nho nhỏ dự phòng.

Nhớ lại ngày đó, Xuân kể cho tôi nghe, ba mẹ Đông ly hôn, ba Đông sẽ cưới vợ mới nên mẹ cậu ấy muốn chuyển nhượng lại cửa hàng hoa và sang Canada sống với gia đình phía ngoại, còn cậu ấy thì quyết định đi cùng mẹ. Có lẽ buổi tối hôm ấy, Đông đã hẹn gặp tôi tại đó để nói lời tạm biệt. Tôi mở cặp, lấy ra một chiếc hộp thiếc nho nhỏ, bên trong chỉ vỏn vẹn hai mảnh giấy nhỏ thân thuộc được gấp cẩn thận làm bốn. “Tớ đã rất buồn vì cậu không đến nhưng tớ vẫn không thể nào ngừng… thích cậu được. Ngày tớ quay về, nhất định tớ sẽ đi tìm cậu. Viễn Đông”. Tôi khẽ mỉm cười, lật sang mặt giấy ngược lại “Ngày cậu quay về, nếu cậu vẫn thích tớ, nhất định tớ… sẽ chờ. Hà Thu”.

© draw_dawn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tình yêu tuổi 17 đúng người sai thời điểm l Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top