Hạnh phúc gì hơn được về với mẹ
2020-12-12 01:27
Tác giả: mine20s
blogradio.vn - Khi còn bé, rất nhiều lần, tôi đã từng nghe người ta nói rằng "có không giữ, mất đừng tìm". Thế nhưng, tôi chỉ thực sự cảm nhận được điều ấy vào năm 18 tuổi, khi những cơn mưa rào bất chợt xua tan đi cái nắng gắt của Sài Gòn. Tôi lúc đó như một chú mèo ướt mưa, nhớ nhà, nhớ mẹ.
***
Thành phố Hồ Chí Minh, 8 giờ sáng, đôi mắt nặng trĩu như cứ chực chờ nhắm lại. Tối qua tôi cứ trằn trọc không sao ngủ được, với tay lấy cái đồng hồ báo thức, 4 giờ sáng. Tôi cứ ngỡ sẽ phải thức trắng đêm nhưng may sao lúc sáng cũng chợp mắt được một chút.
Quầng mắt bây giờ chắc thâm đen như con gấu trúc rồi. Tôi ngáp dài ngao ngán cố gắng đi vào nhà vệ sinh. Bước vài bước chậm chạp ra ngoài , tôi khẽ vươn vai và hít một hơi thật sâu.
Tôi tưởng tượng ngoài kia là không khí se lạnh cô đặc chút sương của buổi sáng sớm, tiếng gió thổi liu riu xen vào từng những chiếc lá nhỏ xinh. Nhưng khi tôi vừa mở cửa ra.
“Làm tô hủ tiếu mì không cháu?”. Tiếng cô bán hàng trước nhà phá vỡ mọi thanh âm của tôi.
“Dạ con không ạ”.
Từ lúc vào Sài Gòn, ngày nào tôi cũng chỉ biết quanh quẩn ở mấy quán cơm sinh viên, tiệm hủ tiếu, xe bánh mì…, dường như tôi đã quên mất cái mùi vị gia đình, mùi vị quê hương.
Tôi trở vào trong, vớ đại một cái bánh cho vào miệng. Chả là hôm qua Sài Gòn mưa to quá, đường thì ngập nước còn mấy con hẻm nhỏ thì chật cứng người ta. Chả còn cách nào khác, tôi đành tấp con xe cũ, đang chực chờ tắt máy vào lề tạm trú.
Cơn mưa dường như không có dấu hiệu chấm dứt. Tôi chán ngán nhìn xung quanh, có một tiệm bánh nho nhỏ bên cạnh chỗ tôi đứng. Chần chừ một lúc, tôi đánh liều đẩy cửa bước vào mặc dù biết trong túi chẳng còn đến 100 ngàn.
Cả đống bánh kẹo như đập vào mắt. Tôi nuốt nước bọt, đi lanh quanh một hồi lâu và rốt cuộc tôi cũng tìm thấy một hộp bánh nho nhỏ có giá vừa đủ số tiền mình mang theo.
Tôi mệt mỏi ngồi vào bàn học, vị bánh giòn tan trong miệng cũng làm tôi cảm thấy đỡ tủi thân đi phần nào, tôi bâng quơ xé một mẩu giấy nháp nhỏ rồi bắt đầu xếp.
Tôi đặt thành quả trên tay, ngôi sao giấy nhỏ như lọt thỏm trong lòng bàn tay đang bắt đầu thô ráp. Tôi thấy nhớ mẹ, người phụ nữ hay cằn nhằn nhất quả đất “Đang tuổi đi học, đừng bắt chước mấy đứa bạn có người yêu nghe chưa”. Tôi nhớ chị Hai “Nhìn mặt mày ngây thơ vậy, lên thành phố người ta giật đồ hồi nào không hay”.
Những lúc đó, tôi thấy thật là phiền nhưng bây giờ thì muốn cũng chẳng được. Những ngày này, khối lượng công việc cứ ồ ạt khiến tôi như không kịp thở.
Tôi muốn khóc, muốn từ bỏ nhưng sự tự tôn của bản thân và sự kì vọng của gia đình không cho phép tôi dễ dàng buông xuôi như vậy. Tôi muốn khóc và tôi thực sự đã khóc.
Tôi lấy tay quệt nước mắt, lôi chiếc laptop cũ trong hộc bàn ra. Trang chủ Google hiện ra, tôi nhấp chuột và gõ vào ô trống ‘“Mua vé tàu về Quảng Ngãi”. Cả nhà ơi, mọi người ráng đợi con nhé, con sắp về rồi đây.
Khi còn bé, rất nhiều lần, tôi đã từng nghe người ta nói rằng "có không giữ, mất đừng tìm". Thế nhưng, tôi chỉ thực sự cảm nhận được điều ấy vào năm 18 tuổi, khi những cơn mưa rào bất chợt xua tan đi cái nắng gắt của Sài Gòn. Tôi lúc đó như một chú mèo ướt mưa, nhớ nhà, nhớ mẹ.
© draw_dawn - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.