Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình là điều tuyệt vời nhất

2020-08-14 01:20

Tác giả: Nguyễn Thị Hà Vy


blogradio.vn - Bất chợt nghe cái giọng nhẹ nhàng, ấm ấm của mẹ, những lời dặn dò bình thường, giản dị ấy mà bất cứ ai có thể nói được ấy, nhưng qua giọng mẹ, nó khiến lòng lâng lâng và quặn thắt, không tự chủ mà nước mắt tuôn rơi. Không đâu bằng gia đình. Con nhớ nhà mẹ ạ.

***

Hà Nội đón thu vào một chiều mưa lạnh, những giọt mưa tí hon thi nhau rơi xuống mặt đường nhựa làm bốc lên cái mùi hơi đất nồng nồng nhưng cũng khá dễ chịu, trên mái hiên nhà, nước chảy thành từng dòng trông rất thích mắt, cạnh cửa sổ là những giọt tựa như những viên pha lê trong suốt đầy ý vị, người người nhà nhà đang hớt hải chạy về nhà hay tìm một chỗ trú mưa làm lóe lên những tia nước bùn khiến người ta dâng lên một cảm xúc nao nao khó tả.

Tất cả mọi thứ đã làm nên một chiều mưa nơi Hà thành nhộn nhịp đầy nên thơ và quyến rũ. Một chút lạnh, một chút se se trong cái tiết trời mưa ấy, quyết định cuộn mình trong chiếc chăn ấm, lựa chọn cho mình một bộ phim yêu thích, vừa xem phim, vừa nhâm nhi gói bánh trong tay thơm thơm, giòn giòn, cay cay. Chao ôi, cái cảm giác ấy mới đã làm sao.

Mưa ngoài trời đã dịu đi, chỉ còn lất phất vài hạt mưa phùn, đèn đường đã lên lúc nào, gói bánh đã vơi đi một nửa, bộ phim vẫn đang tiếp diễn và chuẩn bị cho một màn cao trào và kịch tính sắp sửa diễn ra, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Alo”

Ôi cái giọng nói ấm nồng ấy, dịu ngọt ấy mà cho dù có không nhìn đến tên người gọi đến đi chăng nữa cũng có thể nhận ra qua một âm vang thôi cũng đã đủ rồi.

“Vâng, con nghe đây ạ”

“Con ăn chưa đấy?”

“Vẫn chưa mẹ ạ, con cũng chưa đói lắm ạ”

“Thế chút nữa phải ăn đi nghe, không phải cứ lười biếng một chút rồi bỏ bữa mà hại cho sức khỏe đấy nhé”

“Vâng ạ, con biết rồi”

“Ngoài ấy có đang mưa không đấy?”

“Có mẹ ạ, vẫn đang mưa đấy ạ”

“Ở nhà cũng mưa, mùa này trời dễ mưa lắm, lại thêm ảnh hưởng của bão đấy. Đi ra ngoài thì nhớ cầm theo ô hoặc áo mưa đấy nhé, đừng có để mình dầm mưa mà ốm ra đấy. Con gái lớn rồi là phải biết tự chăm sóc bản thân mình nghe chưa”

“Vâng ạ, con gái mẹ sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân mình”

“Thế thôi, mẹ cúp máy đây, nhớ giữ gìn sức khỏe”

“Vâng, mẹ cũng thế”

truongthanh1

Đầu bên kia đã tắt máy, cuộc trò chuyện cũng chỉ vỏn vẹn có từng ấy, bộ phim còn dở dang đang chờ đợi để xem tiếp nhưng chẳng hiểu vì sao lại không có hứng để tiếp tục nhấn nút mà xem tiếp. Bỗng tự nhiên thấy luyến tiếc cuộc điện thoại vừa rồi quá, muốn trò chuyện thêm với mẹ nhiều hơn quá, nỗi nhớ mẹ, nhớ nhà lại trào dâng trong lòng lúc nào không hay. Đăm chiêu nhìn vào chiếc điện thoại trong tay với cuộc gọi đến vừa mới tức thì từ “Mẹ” trong nhật ký cuộc gọi mà thơ thẩn chẳng biết nói gì, mơ hồ, mông lung, trôi dạt với những mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Trong vô thức, chẳng hiểu tại sao một cảm giác ươn ướt nơi khóe mi, cay cay nơi sống mũi, mặn mặn nơi khóe miệng. À ra là khóc. Con nhớ nhà quá, mẹ ạ. Vâng rất nhớ, nhớ thật nhiều, nhớ những bữa cơm mẹ nấu, nhớ ly sữa nóng của bố, nhớ những lần mẹ tỉ mỉ là áo hay những lần bố loay hoay sửa từng thiết bị trong nhà, nhớ giọng nói ấm áp của mẹ, những câu nói bông đùa của bố, nhớ những lần hai chị em bày nhau học bài, những lần tranh giành đồ của nhau, rồi những lần cãi vã và cả những lần cùng nhau nằm trên một chiếc giường tỉ tê tâm sự chuyện thế sự. Sao con nhớ quá.

Chẳng hiểu tại sao bản thân khi hòa vào cuộc sống của chốn đô thị phồn hoa mà quên đi những cuộc gọi về cho gia đình, mải mê bên mạng xã hội, bên những bộ phim, những cuộc chuyện phiếm với bạn bè mà không nỡ một lời hỏi thăm đến chuyện nhà, đến bố mẹ. Bất chợt nghe cái giọng nhẹ nhàng, ấm ấm của mẹ, những lời dặn dò bình thường, giản dị ấy mà bất cứ ai có thể nói được ấy, nhưng qua giọng mẹ, nó khiến lòng lâng lâng và quặn thắt, không tự chủ mà nước mắt tuôn rơi. Không đâu bằng gia đình. Con nhớ nhà mẹ ạ.

Cuộc trò chuyện qua điện thoại ngắn ngủi trên dưới không quá 5 phút nhưng tất cả đều chỉ là lời mẹ hỏi, mẹ dặn, mẹ lo mà bản thân lại không một lời hỏi thăm, quan tâm, lo lắng đến mẹ. Từ bao giờ mà trở nên đáng trách đến thế? Nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ đứa em gái nhỏ, nhớ tất thảy những ngày bên gia đình mà chẳng biết làm gì để nguôi ngoai nỗi nhớ khắc khoải, dai dẳng ấy đang tồn tại trong tim. Chẳng chần chừ gì nữa, nhấc điện thoại lên, ấn vào dãy số quen thuộc về chờ đợi từng hồi chuông điện thoại vang lên trong khoảng không im lặng.

truongthanh2

“Alo, sao thế, có chuyện gì nữa à con?”

Vâng, cái chất giọng ấy đã đâm vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mà bật khóc nức nở. Nghe được cái âm thanh dịu ngọt, chan chứa tình yêu thương và đằng đặc nỗi nhớ thương mà ấm lòng xiết bao.

“Sao đấy, sao lại nức nở thế đấy, có chuyện gì hả, kể mẹ nghe xem nào?”

Chờ đợi một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu để bắt đầu cho những câu hỏi, những câu nói quanh quẩn trong đầu từ nãy tới giờ. Và hơn hết, cái khiến con người ta cảm động ấy chẳng phải là người con chợt nhận ra những điều kia mà gọi về cho mẹ mà là cái sự nhẫn nại, từ tốn của mẹ chờ đợi câu trả lời của đứa con, không giục giã, không hối thúc mặc cho đầu dây bên kia có im lặng một lúc lâu.

“Cả nhà và mẹ vẫn khỏe cả chứ, công việc vẫn ổn chứ mẹ, nhà ta có cái gì mới mẻ không ạ?”

“Cả nhà vẫn khỏe, công việc thì đều đều, con bé em vừa lọt vào top 5 đại diện đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh đấy. Mà sao đấy, sao lại khóc thế”

“Con chỉ là nhớ nhà, nhớ mẹ thôi”

“Mẹ cũng nhớ con lắm. Nhớ thì về đây, về với mẹ, bố mẹ luôn dang rộng cánh cửa chờ con trở về”

Bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu mạnh mẽ, bao nhiêu sự kìm nén đã đổ vỡ ngay khi nghe được câu nói ấy của mẹ. Nước mắt cứ lăn dài trên gò má, tiếng nức nở cứ thế truyền từ đầu dây bên này đến đầu dây bên kia, không thể giả bộ, làm ngơ trước cái dịu dàng, ân cần của mẹ. Từng câu, từng chữ rót vào tai của đứa con xa nhà mà nghẹn ngào, mà không thể nói thành lời.

truongthanh3

“Vâng ạ. Con sẽ về”

“Thế đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi nhé, ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn, khi nào rảnh rỗi thì về đây với mẹ”

“Vâng ạ, tạm biệt mẹ”

Điện thoại đã ngắt mà lòng thì vẫn chưa dứt, sao lại muốn về với mẹ quá? Thế là bật dậy khỏi giường, xếp đồ vào trong vali, thay bộ đồ trên người ra, lấy ô, mang giày rồi lao ngay ra đường, mua tạm chiếc bánh mì nóng trên đường, chạy vội ra bến xe với hy vọng vẫn còn chuyến xe về nhà.

Và chuyến xe ấy, chuyến xe từ đất thủ đô về với ngôi nhà thân yêu, một chuyến xe bất chợt và không có một sự tính toán trước nhưng lại chẳng sai lầm, dại dột hay ngẫu hứng chút nào. Trên chuyến xe ấy có mang biết bao nỗi nhớ thương, bao sự chờ đợi và mong ngóng về đến nhà, về bên mẹ cha và gia đình yêu thương.

© Nguyễn Thị Hà Vy blogradio.vn

Xem thêm: Vấp ngã đủ đau sẽ tự khắc trưởng thành

Nguyễn Thị Hà Vy

Làm gì có một đêm thành danh ,tất cả đều là bách luyện thành thép

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top