Nhà bá Mơ
2013-11-05 15:47
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga
Trên con đường đất hun hút, dẻo quánh như bột, dẫn xuống căn nhà đất ven sông, thằng Nam xắn quần chì chạch bước đi. Không gian của buổi sớm sau mưa và hơi ẩm buốt mơn trớn dưới chân khiến người nó run run vì lạnh. Hàng bạch đàn chạy dọc hai bên con đường đất đã hết, Nam bước vào sân, khoan khoái sà trong vạt nắng ấm áp và hít hơi khói lam bay là là. Khung cảnh thật thân quen! Nó dòm vào bếp.
– Cháu chào bá Mơ!
Người đàn bà nãy giờ lặng yên bên ánh lửa bập bùng, nghe tiếng chào đột ngột có vẻ giật mình.
– A, Nam à, vào ăn khoai! Bá vừa nướng xong đấy, biết hôm nay nghỉ thế nào cháu bá chả sang.
– Khoai gì thế ạ?
– Khoai lang tím.
– Ố la la, cháu thích ăn khoai ấy nhất.
Thằng Nam tót vào cạnh bá Mơ, chộp lấy hai củ khoai hoan hỉ bóc. Nó phồng mồm nhai ngoàm ngoạm.
– Ngọt lắm bá ạ!
Loáng cái, hai củ khoai đã nằm gọn trong bụng, nó quẹt tay ngang miệng.
– Khoai đâu mà ngọt thế bá?
– Hôm qua kiếm rau lợn thấy có hai mống ngoài vườn, bá đào lên thì vớ được hai củ.
– Ơ, thế bá chưa ăn ạ?
Bá Mơ mỉm cười khẽ lắc đầu.
_ Sao bá không bảo cháu? – Thằng Nam sốt sắng trách.
– Không,bá để dành cho cháu bá.
Nói rồi, bá Mơ đưa tay lau vệt nhọ trên má thằng Nam. Đôi má bầu bầu, xinh xinh quá! Bá vẫn thường lau rửa đôi má ấy, mỗi khi thấy Nam chạy sang từ sớm mà không kịp rửa mặt. Nhà nó ở phía trên khu xóm, nhưng mảnh vườn sau nhà nó chỉ cách nhà bá một rặng râm bụt. Thông thường, Nam vẫn chui qua cái lỗ nhỏ của bụi râm bụt ấy để sang nhà bá. Nhưng có lẽ hôm nay mưa xong ướt át nó mới đành đi vòng vèo qua con ngõ. Người ta vẫn nói: gần nhà xa ngõ mà.
– Nam ăn cơm sáng chưa?
– Cháu chưa, cháu lại trốn mẹ đi đấy.
– Chết, không sợ mẹ lo lắng à?
– Nhưng cháu trốn đi từ sớm thì chỉ có sang nhà bá Mơ thôi.
– Ừ, vậy cũng phải xin phép chứ!
– Chẳng cần xin phép mẹ cháu cũng biết. Mấy lần trước về nhà, mẹ cháu chỉ cười: “lại sang bá Mơ à”, rồi thôi.
Nam lại ăn cơm sáng nhà bá Mơ. Bá thường cho nó ăn cơm với ruốc thịt nạc. Nó thích lắm. Mà hình như lọ ruốc trên bàn bá chỉ dành cho mình nó thôi – còn bá thì ăn cơm rang. Lần trước nó để ý thấy lọ ruốc còn một nửa, đến hôm nay cũng còn nguyên chừng ấy.
Vác cái bụng no kềnh ra sân, Nam không còn thấy lạnh nữa. Bây giờ trời đã quang mây, nắng ấm soi rọi làm quang cảnh bừng sáng. Cây cối thêm xanh tươi, vươn những chiếc lá bóng nhẫy hươ hươ trong gió. Mấy con chim sâu chích chích trong rặng râm bụt xanh đỏ. Dưới gốc râm bụt, nước mưa đêm qua vẫn chưa rút hết, ngập đỏ ngàu cả khu vườn khiến mấy con gà lõm bõm lội mà chẳng kiếm được miếng gì. Bỗng Nam quay vào hỏi bá Mơ:
– Lũ gà con đâu rồi bá?
– À, bá bán rồi.
– Sao bá lại bán?
– Bá cần tiền thì bán.
Đến đây Nam mới chợt vỡ lẽ, nó hỏi dồn:
– Có phải mẹ cháu vay tiền bá?
_ Ừ.
– Sao bá phải bán gà, mẹ cháu vay chỗ khác cũng được mà, tận ngày kia mới hết hạn nộp học phí.
– Không, bá muốn bán chúng rồi, có một mình nuôi làm gì lắm, chỉ tổ mất thôi.
Thằng Nam im lặng tiến đến bụi râm bụt với ý định ắt sâu để câu cá minh chinh.
– Nam trông nhà cho bá nhé!
– Bá Mơ đi đâu?
– Bá đi đong cám cho lợn,đến ngày nó đẻ rồi.
Cái bóng lầm lũi của bá Mơ khuất đi nơi đầu ngõ. Nam bỗng thấy một chút gì đó rưng rưng trong lòng.
(...)
Tác giả: Hà Mạnh Luân
Người đọc: Hằng Nga
Thu âm và biên tập âm thanh: Hằng Nga
Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.