Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ngày người thương thương một người khác

2024-11-12 19:25

Tác giả: Lê Huy Thuận


blogradio.vn - Người từng thương này. Anh ta có đối đãi với người tốt không? Anh ta có biết người thích uống cà phê sữa không? Anh ta có nhớ ngày sinh nhật của người không? Anh ta có biết người bị dị ứng với đồ hải sản không? Và anh ta có yêu người hơn tôi không? Người trả lời đi, người làm sao thế vậy?

***

Ngày người thương thương một người khác,

Tôi cứ bần thần, ngơ ngác, tay bấu thật chặt lấy vạt áo, cứ đứng lặng thinh trên con đường đầy lá thu bay.

Tôi chẳng ngờ một ngày tình yêu mà mình dành hết tâm sức vun vén, dựng xây lại đổ vỡ, người mình yêu thương, tin tưởng nhất lại phản bội.

Tôi khờ lắm phải không? Thấy người im lặng cả ngày dài cũng chỉ nghĩ người hẳn bận bịu đủ bề, thời gian đâu mà quan tâm đến tôi. Thấy người nhắn tin với một người con trai khác cũng chỉ hỏi qua loa, người bảo rằng đó chỉ là bạn bè, tôi lại tin là thật.

Và hình như dạo này, người đã hết kiên nhẫn mà để lộ ra những thứ không hay cho tôi thấy được. Người muốn tôi là người chủ động nói ra lời chia tay, để người có thể là người bị hại, có thể chạy đến bên anh ta mà khóc, mà hờn.

Vì tôi quá thương người nên cho dù trái tim có nát tan, vụn vỡ cũng chấp nhận việc người rời đi là do tôi, do tôi không tốt, do tôi vô tâm, do tôi yếu hèn.

Người đi rồi, tôi ôm những xương rồng, gương vỡ ngồi khóc một mình. Tôi chẳng để ai biết đâu, người an tâm đi. Tôi chẳng để người thấy tôi đau đớn đâu, người hạnh phúc nhé. Tôi gác nỗi nhớ người lên song cửa sổ, tôi treo bóng hình người lên sợi dây tơ để đêm đêm mà hoài niệm, nuối tiếc, bi thương.

Tôi chỉ băn khoăn rằng ngay từ đầu, người có yêu tôi thật lòng không hay chỉ vì tôi tình cờ đi qua ngày người u buồn, ủ rũ nhất và trao tay người chiếc ô. Thì ra đi qua hết những ngày mưa, chiếc ô cũng hoá dư thừa, người muốn mặc một chiếc váy thật xinh đi trên con người trải đầy nắng vàng.

Người quên đi hết rồi những tháng ngày mình bên nhau. Chỉ cần người nói người buồn thì dù cho mưa giông, nắng cháy tôi cũng sẽ băng qua mà đến bên người để chở che, ôm người vào lòng mà thì thầm “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi”. Chỉ cần người chia sẻ một status không vui thôi cũng khiến tim tôi đau nhói, sẽ làm mọi thứ để người vui trở lại, đưa người đi dạo quanh thành phố, mua cho người những thứ người thích và ngồi nghe người kể về một người không tên trong quá khứ.

Người từng thương này. Anh ta có đối đãi với người tốt không? Anh ta có biết người thích uống cà phê sữa không? Anh ta có nhớ ngày sinh nhật của người không? Anh ta có biết người bị dị ứng với đồ hải sản không? Và anh ta có yêu người hơn tôi không? Người trả lời đi, người làm sao thế vậy?

Tình yêu của chúng ta kết thúc chóng vánh như vậy sao? Tôi không cam lòng. Vậy là từ nay, tôi phải sống một mình giữa cái thị thành đầy rẫy đen trắng, mịt mờ này ư? Tôi phải làm sao đây, khi thói quen của tôi là người, khi tia nắng, bầu trời, hơi thở, thế giới của tôi là người? Tôi không muốn trở thành người cô đơn.

Sự thật rằng, người đã buông tay rồi, người đã dứt khoát rồi, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài gật đầu chúc người hạnh phúc và hy vọng có một ngày người sẽ mang cơn gió kia và trở về bên tôi.

Người ta nói trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn là người thua cuộc. Quả thực, tôi thua rồi, tôi đã đánh cược hạnh phúc của mình để đổi lấy bi thương, tôi rơi xuống địa ngục thay vì lên thiên đường, tôi đã tự rạch tay mình chảy máu cho người được an yên.

Gió đông đã về rồi, tôi rùng mình mà đón nhận, từng đợt gió buốt lạnh cào cấu lấy thân thể nhỏ bé này, nuốt chửng lấy những hẹn ước năm xưa. Không còn người, chỉ mình tôi lang thang lầm lì bước qua những ngày giá lạnh, cô độc, lẻ bóng.

© Lê Huy Thuận - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu Đơn Phương Là Không Thể Nở Hoa Nhưng Lại Muốn Nẩy Mầm | Radio Tình Yêu

Lê Huy Thuận

Một linh hồn vô vi

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top