Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân năm ấy của chúng ta

2024-10-06 20:50

Tác giả:


blogradio.vn - Nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng chúng tôi cũng có cho mình những hoài bão và cố gắng hết mình. Thế nhưng áp lực cũng đã xuất hiện với những đứa trẻ đang tuổi lớn và có những cái tôi riêng. Có những điều mà đôi khi nó thật khó để bày tỏ với bất kì ai thậm chí là người mình thân thiết.

***

Kí ức về năm cấp 3 đẹp nhất trong lòng tôi như những cơn mưa rào. Mang theo biết bao bồng bột, ngây thơ và đẹp nhất về một thời thanh xuân và đọng lại thật lâu mà tôi luôn nhớ về...

Khi có một người hỏi về kỉ niệm mà tôi khó quên nhất thì trong đầu tôi lại không thể nào ngừng ùa về những kỉ niệm năm ấy của chúng ta. Có thể nói suốt chặng đường cắp sách đến trường, tôi đã thay đổi biết bao ngôi trường vì vừa để thuận tiện cho ba mẹ làm việc và hơn hết là vấn đề quãng đường. Đó cũng chính là lý do mà trong tình bạn thì tôi chỉ có thưa thớt một vài mối quan hệ là còn giữ liên lạc cho đến tận bây giờ.

Ngôi trường cấp 3 mà tôi theo học là do chính mẹ tôi chọn. Với mong muốn cũng giống như tất cả các bậc cha mẹ khác, ba mẹ mong tôi sẽ có thể tiếp cận với môi trường học tốt nhất và có sự chỉn chu về kiến thức lẫn kĩ năng. Tất nhiên là tôi đã không từ chối và thỏa hiệp với lựa chọn ấy. Đầu năm thì có thể nói là không ấn tượng gì mấy vì năm tôi học là vừa vặn vào đợt dịch. Mọi người hầu như chỉ biết nhau qua màn hình học online và nhắn tin vài ba câu. Vào trường học rồi thì lại chia nhóm ra chơi và cứ thế tôi cảm giác có một khoảng cách khó nói giữa toàn thể lớp và tôi gần như không thể hòa hợp với môi trường ấy.

Với phương châm sống hòa thuận thì tôi đã yên ổn qua hết năm lớp 10. Tới năm 11 thì có lẽ là một bước ngoặt mới đánh dấu sự trưởng thành từng bước trong tôi chăng? Không quá phô trương khi nói rằng tôi là một cô công chúa được ba mẹ kĩ lưỡng chăm sóc và môi trường xung quanh tôi gần như chỉ toàn màu hồng. Ấy vậy mà cô công chúa đó cũng đã có cho mình mối tình đầu vào năm cô 17 tuổi. Chúng tôi đơn thuần chỉ nắm tay đôi lúc khi không có thầy cô còn bình thường thì cứ việc ai người ấy làm. Nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng chúng tôi cũng có cho mình những hoài bão và cố gắng hết mình. Thế nhưng áp lực cũng đã xuất hiện với những đứa trẻ đang tuổi lớn và có những cái tôi riêng. Có những điều mà đôi khi nó thật khó để bày tỏ với bất kì ai thậm chí là người mình thân thiết.

Có người từng nói, tình yêu tuổi học trò là đẹp nhất vì nó vô tư và không phải lo lắng gì nhiều. Nhưng vấn đề nó không đơn giản như vậy phải không? Khi mà chính bản thân tôi tự thu hẹp mình lại vào những giới hạn nhất định thì cũng là lúc đôi ta dần xa hơn một chút. Cứ như vậy rồi xích mích cũng dần xuất hiện, đôi lúc cũng có cả sự nghi ngờ dù chỉ đôi ba lời nói vô tình trong lúc giận nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không thể bao dung cho đối phương và lựa chọn dừng lại tại mối quan hệ an toàn nhất có thể. Dù gì sau tất cả, chúng tôi đã từng là những kí ức đẹp nhất của nhau.

Mang theo tâm trạng yên lặng nhất có thể, tôi đã chạm đến cột mốc lớp 12. Nói thật lòng thì, tôi cũng không mong đợi gì nhiều vì mỗi năm trường lại sắp xếp lớp học riêng cho từng kì nên bạn bè học chung có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Tất cả chúng ta có người biết nhau cũng có người chưa biết một ai cả đã từng bước là thành viên quan trọng nhất của lớp học năm ấy. Đặc biệt hơn mọi năm khác là năm ấy tôi đã vào học nội trú thay vì bán trú như mọi năm. Lúc nào cũng cố gắng nghĩ đến việc phải sống trong môi trường tập thể sao cho thật tốt và đừng làm ảnh hưởng đến ai là được. Vậy mà, tôi lại không hề biết rằng năm học 12 ấy đã từng bước chậm rãi làm thay đổi rất nhiều điều trong chặng đường sắp tới của chính bản thân mình.

Một trong những lần hiếm hoi, tôi kiếm được một người bạn thân để cùng đi chơi, cùng đi ăn sáng, trưa lẫn chiều. Lúc nào cũng đi sát bên nhau vừa nói chuyện thủ thỉ lại lâu lâu chọc nhau cười. Tất nhiên là cũng sẽ có đôi lúc giận nhau, nhưng cả hai lại chủ động làm hòa vì ai trong chúng tôi cũng biết rằng đối phương là người bạn mà mình trân trọng trong năm nay và không muốn đánh mất mối quan hệ ấy hơn ai hết. Dần dần 2 chúng tôi lại có thêm một nhóm bạn, cùng nhau đi ăn, lâu lâu lại tâm sự về mọi thứ trên đời. Có lẽ chính lúc ấy tôi mới cảm nhận được khi học trong môi trường này chúng ta lại hòa hợp đến bất ngờ. Nỗi nhớ nhà thì lúc nào cũng đầy ắp, mỗi cuối tuần thì ai cũng háo hức xuống gặp phụ huynh. Luyên thuyên kể cho ba mẹ nghe về rất nhiều chuyện trên lớp mà cũng là khi ấy tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mẹ. Mẹ đã nói với tôi rằng tôi đã lớn rồi.

Câu nói ấy dường như là một bằng khen và lời chứng nhận vô hình nhưng lại sâu sắc nhất mà tôi từng nhận được. Cứ như thế tôi cùng với các bạn trong lớp đã từng bước chạm gần đến với giảng đường đại học mà bất cứ ai cũng mơ ước. Chúng tôi sẽ như những cánh chim bằng bay thẳng tắp trên bầu trời trong xanh kia. Rồi cứ thế cũng đến 2 ngày thi quan trọng cuối cùng của năm cấp 3. Ai cũng mong muốn ra trường nhưng đến khi tới ngày ấy thật rồi thì lại thật nghẹn ngào. Mọi người ai cũng vui vẻ gỡ xuống những áp lực hay gánh nặng thi cử về những ngày học bộn bề để khoác lên sự vui vẻ và mãn nguyện khi đã hoàn thành tốt nhất kì thi.

Vào buổi tối hôm ấy, chúng tôi đã có một buổi liên hoan cuối năm thật vui. Khi mà thầy đứng lên phát biểu đôi lời thì cũng là lúc mà những giọt nước mắt lại vô thức rơi. Chúng tôi đã trưởng thành thật rồi nhỉ? Sẽ không có những lần nhắc nhở hay la mắng vì quên làm bài tập, hay đơn giản là ngủ quên rồi lại đến lớp muộn. Ngay khi bước ra khỏi cổng trường này thì tất cả chúng ta đều sẽ là kí ức của nhau mà mãi khi đến sau này khi nhắc lại, cảm giác bồi hồi ấy vẫn còn đọng lại mãi. Mùa hè năm ấy đến rồi, lớp học cũng không còn ai nữa. Mùa hè năm sau rồi năm sau lại đến nhưng lớp học năm ấy có lẽ không còn đầy đủ tất cả chúng tôi nữa rồi.

Cảm ơn các cậu vì đã là một phần đẹp nhất trong thanh xuân mà tôi luôn cất giữ....

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Là Định Mệnh Sẽ Tìm Về Bên Nhau | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhà bà Lam (Phần 3)

Nhà bà Lam (Phần 3)

Bữa cơm đã được mang lên, có món mà Tột thích làm anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà Lam niềm nở gắp đồ ăn cho từng đứa, bà nói suốt cuộc đời bà chưa bữa cơm nào vui như hôm nay.

Mảnh trời không còn nắng

Mảnh trời không còn nắng

Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18

Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Nhà bà Lam (Phần 2)

Nhà bà Lam (Phần 2)

Nhiều người hay nói má Lam nhà em hay lập lập dị và hay gắt gỏng… nhưng em luôn tin rằng đó chỉ là những lời phán xét thoáng qua mà thôi. Chứ trong thân tâm má là một người tốt và chính má cũng là người dạy em hát… Em yêu má rất nhiều.

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

3 nơi người EQ cao không tới

3 nơi người EQ cao không tới

Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)

Nhà bà Lam (Phần 1)

Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ

Cũng là người xa lạ

Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi

Tình yêu xanh mãi

Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.

back to top