Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc

2024-10-02 20:50

Tác giả: Channie


blogradio.vn - Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng. 

***

“Con có thể yêu, có thể đau đớn vì tình yêu,

nhưng tuyệt đối không được làm gì tổn hại đến thân thể ba mẹ đã cho.

Mỗi ngày mở mắt ra, con hãy tìm cho mình một lý do để tồn tại.”

Trong cuộc sống, con người chúng ta đau đớn vì rất nhiều thứ không chỉ riêng về tình yêu nhưng có một sự thật rằng, không có nỗi đau nào có thể khiến chúng ta gục ngã nhiều bằng tình yêu. Có lẽ vì chúng ta đã dành quá nhiều tâm sức cho tình yêu của mình, chúng ta vun vén nó mỗi ngày… chăm bẵm nó như một cái cây, mong chờ một ngày nó sẽ ra hoa kết trái. Nhưng cuối cùng khi thành quả chúng ta nhận về chỉ là một cái cây héo úa, trơ trụi, chúng ta cảm thấy đau đớn… cảm thấy nỗ lực của bản thân trong phút chốc trở nên vô nghĩa, cảm thấy tình yêu của mình không được đối phương trân trọng. Chúng ta có rất nhiều lý do để cho phép mình đau, cho phép mình được khóc, cho phép mình được sống thật với cảm xúc của bản thân nhưng không bao giờ được phép làm đau chính mình như một cách thức nhằm chữa lành tổn thương.

Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng. Chúng ta hãy tập lắng nghe nỗi đau của chính mình để hiểu rằng, mọi hành trình chúng ta đi qua đều sẽ có niềm vui và nỗi buồn, đều sẽ có hạnh phúc và khổ đau. Người bước vào cuộc đời của chúng ta là duyên khởi, người lựa chọn rời đi là duyên tàn. Cả đời này chuyện không nên làm nhất chính là cưỡng cầu quá nhiều, điều gì thuộc về mình sẽ mãi là của mình còn những thứ không phải của mình, càng nắm chặt càng dễ trôi. Những người lướt qua cuộc đời của chúng ta, có người xem chúng ta là ngôi nhà vững chắc, có người chỉ xem đó là trạm dừng chân.

Mỗi ngày mở mắt ra, hãy luôn tìm cho mình một lý do để tồn tại. Hãy bắt đầu với những lý do đơn giản: tôi thức dậy vào hôm nay để chờ nhìn thấy ánh bình minh… tôi thức dậy để được thấy sắc tím đẹp đến nao lòng của buổi hoàng hôn, tôi thức dậy để được chiêm ngưỡng những giọt sương sớm còn đọng trên kẽ lá. Bắt đầu với những bước chân đơn giản, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt tích cực, sống một cuộc đời tự do tự tại và đừng để tâm quá nhiều đến những tổn thương, những điều tiêu cực. Bởi lẽ cuộc đời này có ai không đau khổ, có ai không thất bại, có ai không tổn thương vì đôi ba chuyện trong cuộc sống hằng ngày. Nỗi đau của chúng ta có thể khác nhau nhưng sẽ chẳng bao giờ có khái niệm “nỗi đau lớn” hay “nỗi đau nhỏ”, cuộc đời của mỗi người là một hành trình riêng biệt, ly nước chúng ta đang uống nóng hay lạnh, ngọt ngào hay chua chát, chỉ có chúng ta hiểu rõ nhất. Đừng sống một cuộc đời chỉ lắng nghe tiếng lòng của người khác mà xem nhẹ tiếng lòng của chính mình.

Có thể đau, có thể mệt mỏi, có thể dừng lại để nghỉ ngơi nhưng đừng bao giờ lựa chọn từ bỏ. Giữa muôn vàn thử thách của cuộc đời, đừng xem từ bỏ là kim chỉ nam, thay vào đó hãy lựa chọn đương đầu, lựa chọn đấu tranh vì chúng ta xứng đáng có được hạnh phúc trong cuộc đời.

© Channie - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sau Tất Cả, Nỗi Đau Nào Cũng Qua Thôi | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 nơi người EQ cao không tới

3 nơi người EQ cao không tới

Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)

Nhà bà Lam (Phần 1)

Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ

Cũng là người xa lạ

Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi

Tình yêu xanh mãi

Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.

Chúng ta nỗ lực như thế để làm gì?

Chúng ta nỗ lực như thế để làm gì?

Đôi mắt được sinh ra ở phía trước, vốn nên nhìn về phía trước. Đến với thế giới này một chuyến, cần nên sống cho thật tốt, hãy nỗ lực hết mình sống cho trọn vẹn để ít nhất không uổn một chuyến đến nhân gian.

Vẫn luôn có nhau trong đời

Vẫn luôn có nhau trong đời

Em nhận ra từ trước đến giờ anh luôn là người không bao giờ từ bỏ tình yêu này. Chỉ có em vô tâm chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của anh mà thôi.

Hiểu để yêu thương

Hiểu để yêu thương

Nó là một phần tự nhiên của mỗi con người, giống như màu mắt hay chiều cao. Vì vậy, thay vì cố gắng thay đổi ai đó, chúng ta nên học cách chấp nhận và tôn trọng họ như chính con người họ vốn có.

Giữa cuộc đời hối hả, tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên

Giữa cuộc đời hối hả, tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên

Ngồi bên ly trà nóng, nhâm nhi từng giọt nước, nghe một bản nhạc nhẹ nhàng có thể khiến tâm hồn ta thư thái hơn. Đôi khi, chỉ cần một cuốn sách hay, một không gian yên tĩnh là đủ để đưa chúng ta trở về với chính mình.

Chờ người

Chờ người

Sen nở rồi đấy anh biết không Tháng năm ủ cả cánh phượng hồng Cựa mình hè đã lăng trên má Hà Nội đợi chờ những cơn giông

back to top