Ta đi rồi về
2024-07-12 15:35
Tác giả: Vọng Nguyệt Thanh Thiên
Con phố với giọt sương chớm nở trên cành hoa cỏ lau
Khu đô thị nhộn nhịp mà hoang sơ đến bỡ ngỡ
Trên góc đường, dưới hàng cây đàn chim ca hớn hở
Bên khu nhà cô bán nước vừa đẩy xe vừa nhẩm những dòng thơ
Ôi Sài Gòn những ngày của tuổi trẻ
Những ngày của thời sinh viên trong xanh vời vợi
Trong ngôi làng mà người ta gọi là đô thị
Bao nhiêu đôi mắt phơi phới ánh xuân xanh
Ta đi rồi về với cuộc sống quẩn quanh vội vã
Với những ngày Sài Gòn tầm tã mưa rơi
Với con đường nước ngập tới nửa sau chân nàng thiếu nữ
Ống quần ướt đẫm ngơ ngác nhìn theo chuyến xe cuối chiều
Ta đi rồi về một mình nhưng với nhiều người chung chí hướng
Bình minh rọi sáng từng khúc đường, ngọn cỏ, cành cây
Những nắng trưa dạt dào mùi hương hoa diên vĩ
Có chàng trai vừa bước vừa che nắng rọi qua từng kẽ tay
Ta đi rồi về từng ngày rồi từng ngày nữa
Cứ mong chờ vào giây phút được cất cánh tung bay
Giữa bầu trời chỉ ta và ta cùng với ước mơ cao vọng
Khi ta đã đi qua đủ những ngày mưa và nắng của một thời
Ta đi rồi về vậy thôi đừng vội quá
Hãy dừng lại một chút để ngắm cánh hoa rơi
Khi hoàng hôn buông xuống nơi yên bình với ánh chiều còn le lói
Khi dòng người tấp nập trở về nơi nghỉ ngơi sau ngày dài mệt mỏi
Hãy nhìn xem ở bên kia, bác xe ôm vẫn còn cần mẫn chạy thêm vài cuốc nữa
Hãy nhìn xem cuối con đường, cô bán cơm đang lấy thêm cho chàng sinh viên nghèo một chén canh
Ta đi rồi về cứ vậy thôi qua nhiều nơi ở trên đời
Thử hỏi có bao giờ ta về được nơi gọi là tuổi trẻ?
Nơi có bạn bè, thầy cô, mái trường và bậc giảng đường ta ngước nhìn khi ấy
Nơi có hàng cây, con đường, những chuyến xe tấp nập đón đưa ta về nhà
Nơi có chàng trai, cô gái ngây thơ chờ ta nắm tay mỗi buổi chiều chạng vạng
Nơi tâm hồn ta đã nếm thử âu lo nhưng chưa phải thấm đẫm vị đời
Nơi mà ta còn giữ lại cho mình được những gì trong trẻo nhất
Của một thời, của một người, của một khúc xuân xanh!
© Vọng Nguyệt Thanh Thiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngày Tháng Yêu Đơn Phương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba
Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!
Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.
Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)
Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.
Làm gì để sống hạnh phúc?
Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.