Ngày đầu năm bỗng thèm một bữa cơm nhà
2017-01-01 01:37
Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga
Có những thứ mà khi ta đang có nó, ta thấy nó quá đỗi thân thuộc, quá đỗi hiển nhiên để rồi ta không biết trân trọng những giây phút ấy. Đến một ngày, khi bơ vơ giữa cuộc sống quá ồn ào, quá tấp nập này, ta lại khao khát lắm những tình thương, những thứ giản dị tưởng chừng quá giản đơn ấy.
Từ ngày bé xíu đến hết trung học phổ thông, con luôn có một định hình trong đầu như một con đường mòn: “Một ngày có ba bữa sáng, trưa, tối, dù đi học hay đi chơi thì cũng không được quên về nhà ăn cơm.”
Khác với những bạn bè có thể tùy thích ăn ở đâu, nhưng mẹ luôn dạy con những điều nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa ấy. Nhưng rồi cái tuổi nhỏ ham chơi bồng bột khiến con đôi khi lơ là đi những bài học quý giá ấy. Rồi lại phàn nàn và cằn nhằn sao mẹ khó tính thế chăng. Có đôi khi con lại vùng vằng bỏ bữa chỉ vì món ăn con không thích. Có phải con luôn bướng bỉnh và cứng đầu khiến mẹ buồn lòng không ạ?
Suốt 18 năm ở nhà, chưa bao giờ con để mẹ không phải lo lắng cả. Đến lúc con biết suy nghĩ một chút, thì con lại ở xa mẹ đến 1800 cây số. Mẹ vẫn thường mắng con ăn chậm mà nói nhiều. Nhưng những bữa ăn thiếu lời mắng yêu của mẹ sao con thấy chẳng còn được bình yên nữa.
Cơm nhà! Cuộc sống sinh viên xa nhà, hai từ kia đã trở nên xa xỉ với con. Cũng một năm rồi, con thèm lắm một bữa cơm sum họp gia đình. Chẳng cần gì những món ăn cao sang, chỉ cần một bữa cơm có bố, có mẹ và có Dưa Chuột là hạnh phúc lớn lao rồi. Sẽ chẳng còn những gánh nặng, lo âu ngoài cuộc sống. Sẽ chẳng còn những bon chen, toan tính trên con đường công danh đầy xô bồ…. Sẽ tha hồ được kể cho mẹ những câu chuyện trong ngày, những ấm ức rồi sà vào lòng mẹ mà khóc…
Thèm lắm được lăng xăng trong bếp cùng mẹ, mà ôm, mà nghe mắng. Nhưng rồi con lại cười toe hào hứng khi mẹ bảo “con gái ế”:
“Con kệ đấy, con không lấy chồng đâu, ở nhà với bố mẹ thôi!”
Cơm nhà! Là ngày con còn ở nhà, hai chị em hào hứng vui mừng khi bố gọi điện là sẽ ghé về nhà ăn cơm trong đợt công tác. Dù đã khuya nhưng cả hai vẫn cố đợi, để gia đình cùng được đầy đủ ăn bữa cơm gia đình. Quá hiếm hoi cho những hạnh phúc ấy, nên con biết nó có ý nghĩa lớn lao đến nhường nào.
Nhưng khi thời gian trôi nhanh và con lớn lên, bước vào những năm tháng cuối cấp với lịch học triền miên thì những bữa cơm nhà ngày càng trở nên xa xỉ. Sáng sớm đi học, tối mịt mới về, con lại ăn cơm một mình. Lúc ấy, con chẳng nhận ra mình đã dần bỏ quên đi những điều thân thuộc và quan trọng ấy.
Để rồi giờ đây, khi sống một mình rồi, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ cơm nhà, nhớ da diết…. Nhiều khi bưng bát cơm con tự nấu, có chút hương vị gì đó của mẹ, nước mắt con khẽ trào ra.
Ngày con xách ba lô lên và đi, mang theo ước mơ hoài bão của chính con và niềm kỳ vọng của bố mẹ, con đã quyết tâm phải thực hiện được mục tiêu của mình nhưng không được quên tâm niệm về “đường về nhà”. Thế nhưng con vẫn luôn nhớ những bữa cơm nhà thân thuộc ấy. Gia đình là nơi có bố, có mẹ, có em gái và có cả những bữa cơm nhà đầm ấm thân thương.
© Tiểu Minh Minh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.