Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu ngày mai nắng lên, mình sẽ sưởi ấm hồn mình ráo hoảnh

2021-11-19 01:30

Tác giả: Tam Giác Mạch


blogradio.vn - Nếu ngày mai nắng lên, mình sẽ sưởi ấm hồn mình ráo hoảnh. Nếu ngày mai mưa lại về, mong bản thân mình nắm lấy cơn mưa, dùng dòng nước mát lành ấy gột rửa cho trôi đi hết hoang hoải phủ bụi nơi đáy mắt. Và hi vọng rằng, sớm mai thức giấc, mình thấy ai đó nở nụ cười an vui.

***

Vội vàng không khi nắng ghé về trong chốc lát rồi bỏ đi, áng mây xanh cũng theo gió chiều trôi dạt về miền xa thẳm. Lòng bỗng cuộm lên nỗi niềm dưới cơn mưa cuối ngày lất phất rơi nghiêng. Mình thấy buổi chiều kết thúc thật lặng lẽ, chẳng có khoảng trời nhuộm sắc tím hoàng hôn, chẳng sắc nắng vàng ấm áp buông lơi xuyên qua tán cây sắp vào giấc ngủ, chẳng cánh chim trời chao lượn giữa những tầng mây. Cả vòm cây cũng im lìm lười đu đưa với gió. Mình đang tìm gì giữa khoảng trống ngoài kia?

Có chăng, giữa cuộc đời không hoàn hảo, lòng người sắc cạnh khác nhau, cuộc sống là những lưng chừng đang tồn tại, con người lại không ngừng tìm kiếm những điều hoàn hảo cho bản thân. Là công việc yêu thích, là tình yêu sắc son, là gia đình hạnh phúc, là tương lai đủ đầy mà bản thân khao khát chạm tới. Bởi giữa vòng xoáy nhịp sống thường nhật, giữa lắng lo toan tính bủa vây, giữa ganh đua được mất, ta mệt nhoài như chiếc lá ngày thu, muốn thả mình buông nhẹ theo dòng đời vội vã, để thoáng giây quên đi phút yếu mềm.

Thời gian trôi theo tờ lịch gỡ bỏ nơi góc tường, cùng lúc những điều dở dang mình ấp ủ theo cấp số tăng lên. Chẳng có đâu lựa chọn nào cho một đời êm ấm, mà con người không trải qua vài trận bão táp mưa giông. Chẳng có con đường nào phẳng lì mà không khập khiễng bước chân, chẳng có vườn hoa nào khoe sắc mà thiếu đi sự tỉ mỉ, chăm bón của một bàn tay,…Lại chẳng có tình cảm nào xanh trong như mây ngày hạ, mà thiếu đi sự vun vén giữ lửa của hai người. 

duong-da-tay-mua-dong-2

Mình tin, mọi lựa chọn đều có hối tiếc, đúng và sai. Bởi tuổi trẻ ta cho phép mình thử, dẫu phép thử sai số lớn như thế nào, dẫu phép thử kết quả có ra sao, ta vẫn nhặt về bản thân sự chiêm nghiệm đáng trân quý.

Việc của ta cứ tiến về phía trước nhưng cũng đừng quên ru mình bằng những giấc mơ êm. Trong khoảnh khắc ấy, ta trở về nơi cuộc sống yên an, không lợi danh, sân si, hờn ghét,...Ta như được sống phút giây mình hằng ao ước, giữa biển đời xáo động ngoài kia. 

Đáng buồn, danh lợi quyền lực mang đến cho người đời hơi ấm và hạnh phúc, nhưng lại chẳng đủ chỗ cho tất cả chúng ta. Buộc con người phải chen lấn, xô đẩy và dẫm đạp lên nhau mà chạy về đích. Biết bao người đang dẫm lửa, có bao kẻ bỏ nửa đời người theo những điều phù phiếm rồi bỗng chốc hoá tàn tro. Lại có những người nhìn cuộc đời với trái tim bình lặng, phủ màu từ bi ngời sáng cả tâm can. Họ thản nhiên nhấp chén trà ngẫm dòng đời xuôi ngược, cuối cùng con người kiếm tìm gì giữa chốn nhân gian? Khi ranh giới đi và về chỉ gói trong gang tấc, vì cõi trần thế không một ai níu giữ được thời gian. Nên thiệt hơn xá chi điều nhỏ ấy, chi bằng buông xả cho lòng nhẹ nhõm vui tươi.

Đêm, thế giới đang ùa vào đêm bằng chuyến xe chở mưa thu tầm tã, còn lòng mình thì tí tách nặng hạt rơi rơi. Có những trằn trọc, bâng khuâng dội về tiềm thức, có nỗi nhớ mơ màng lạc giữa cánh đồng hoang. Có những đợi mong khắc sâu vào thành trì vững chãi, mà mình tự ru đời bằng giấc mộng phù hoa. 

Giấc mơ mình đi trên con đường nắng đổ rợp bóng hoa, gió heo mây theo về hôn lên đôi má nhỏ. Gót giày mình làm xào xạc cả đoạn đường ngập sắc lá vàng rơi. Mình nghe tim thánh thót lời ca về một mùa mới đến. Là mùa của thương yêu dào dạt, của bàn tay đan lấy bàn tay,...Không vướng bận âu lo. Không cuồng ngông hối hả. Bình lặng trôi đi giữa kẽ hở thời gian vấp váp chực chờ.

thanh-xuan-ma-ai-chang-mot-lan-chenh-venh

Ngoài trời, mặt đất lạnh vì mưa không ngừng đổ xuống, lòng mình bỗng lạnh vì thấm vị mặn đâu đây. Có những thời khắc lênh đênh cứ mãi vần xoay, giữa thanh xuân đong đầy xúc cảm. Nhịp trái tim đang vỗ từng cơn âm ỉ. Đôi bàn tay gầy lại đan khẽ vào nhau. Giữa đôi mắt nâu đượm màu thương nhớ, có giọt gì vô tình sắp lã chã rơi. Có chăng, mình đang tự dắt mình qua đêm thu hoá lạnh, mặc thế gian chằng chịt những bàn tay.

Ngày mai hay ngày kia khi thức dậy, mình sẽ tiếp tục cùng tuổi trẻ băng qua những ngày dài. Khó khăn hay dễ dàng những điều mình mong đợi, nó rồi sẽ nằm gọn ở quá khứ và lặng yên sâu thẳm của trái tim.

Nếu ngày mai nắng lên, mình sẽ sưởi ấm hồn mình ráo hoảnh. Nếu ngày mai mưa lại về, mong bản thân mình nắm lấy cơn mưa, dùng dòng nước mát lành ấy gột rửa cho trôi đi hết hoang hoải phủ bụi nơi đáy mắt. Và hi vọng rằng, sớm mai thức giấc, mình thấy ai đó nở nụ cười an vui.

© Tam Giác Mạch - blogradio.vn

Xem thêm: Sau này sẽ chẳng còn chúng ta mà chỉ có anh và em | Radio Tình Yêu

Tam Giác Mạch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top