Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những ngày nắng bình yên

2021-10-05 01:25

Tác giả: Một Chút Yêu


blogradio.vn - Trên hành lang dài của tầng ba, cô thấy Vũ và Vy đang nói chuyện. Ánh mắt rực rỡ mọi ngày của Vy nay e ấp cái yếu đuối, dịu dàng khiến bao chàng trai thề thốt muốn chìm đắm để được nâng niu, để được đắm mình trong đó. Thư cười thầm. Thì ra hai người đã xác nhận quan hệ rồi. Đúng thật là, anh hùng muôn đời đâu thể qua nổi ải mỹ nhân. Các cụ nói cấm có sai.

***

Khi hoàng tử đã phải lòng công chúa xinh đẹp, cô tự cho mình chút kiêu hãnh cuối cùng, là làm một người tốt, âm thầm mà chúc họ hạnh phúc. Là cô quá cao thượng hay đã chấp nhận thua cuộc?

Tiếng ho khan của mẹ làm trái tim Thư quặn thắt. Mẹ cô bị bệnh tim bẩm sinh, mấy năm nay sức khoẻ mỗi ngày một yếu, gần như chỉ quanh quẩn trong quán tạp hoá nho nhỏ của gia đình. Thời tiết dần dần trở lạnh khiến bệnh tình càng trầm trọng hơn. Thư thương mẹ nhưng không biết làm sao.

Nhà cô kinh tế cũng không khá khẩm gì, chỉ quanh quẩn bên mấy sào ruộng và quán tạp hoá ọp ẹp chất đầy muối mắm, xà phòng... Mấy năm mẹ ốm, chuyện hàng quán, ruộng vườn đều do một tay bố làm. Khó khăn làm bố trở nên âm trầm hơn. Cô hiểu và cũng thương ông nên chẳng bao giờ muốn trở thành gánh nặng cho hai người.

Mỗi đêm Thư hay bị đánh thức bởi tiếng ho tức tưởi của mẹ. Chỉ nghe thôi cũng thấy đau rát cả khuôn ngực. Cô có cảm giác như chính trái tim mình đang bị bóp nghẹt vậy. Bác sĩ từng bảo bố con Thư chuẩn bị tinh thần. Sau đó, cứ đêm đêm khi thức dạy đi vệ sinh, cô thấy bóng bố lặng lẽ hàng giờ bên cửa sổ. Thuốc, cũng hút nhiều hơn. Mắt, sâu đi vài phần. Cả người, tiều tuỵ hẳn.

“Mệt thì ngủ đi con”.

me-_con

Mẹ khẽ khàng đặt trên bàn học cô một ly nước ấm, tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của con gái. Thư không học nữa, quay lại vùi vào lòng mẹ, hai mắt đỏ hoe tham lam hít vào lồng ngực vị ngai ngái của thuốc bắc. Mới có mấy tháng đổ bệnh thôi mà mẹ gầy quá, bàn tay teo tóp đi rất nhiều khiến cô hoảng hốt, xót xa.

Trong trí nhớ của cô, mẹ hiền từ, ôn nhu, dịu dàng như một vị bồ tát sống. Mẹ sinh ra trong một gia đình đông con nên từ nhỏ đã vất vả. Nghe nhiều người kể lại, cô mới biết, ngày trước ông bà ngoại không cho mẹ lấy bố Thư, có lẽ vì gia đình nội cũng vất vả, chung quy cũng vì không muốn con gái mình chịu khổ. Thế nên khi mẹ ốm, ông bà ngoại vẫn thường hay thở dài, nói giá như ngày trước lấy chú nào đó bên kia sông thì bây giờ đâu đến nỗi. Cô nghe họ nói cũng chỉ biết im lặng, đôi lúc cũng thoáng nghĩ như vậy.

Dù vậy, cô biết ông bà và họ hàng bên ngoại vẫn luôn luôn yêu thương và chăm chút cho mẹ và hai chị em cô. Tiền thuốc thang trong mấy năm nay đều là do bên ngoại chu cấp. Bên nội cũng khó khăn nên cũng chẳng giúp được gì. Mẹ cũng chưa bao giờ mở miệng trách móc, hay than vãn nửa lời. Nhưng nghĩ đến một ngày không có mẹ ở bên, Thư thấy sợ hãi, chới với vô cùng.

Mẹ cô tựa cằm vào đầu Thư lặng lẽ, trầm ngâm nói.

“Sau này dù có vất vả đến đâu cũng đừng khiến mình mệt mỏi. Con phải sống thật kiên cường. Như thế mới hạnh phúc được”.

Mẹ đưa tay lau nước mắt trên má cô rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Tiếng bước chân trong đêm của người thật khẽ, là mẹ đang cố gắng để không đánh thức bố và cu Huy, hay là vì…

Thư không dám nghĩ nhiều nữa, cái ngày định mệnh mà tương lai đã tiên đoán trước cho gia đình cô.

cho_5

Sáng hôm sau Thư đến trường muộn hơn mọi ngày. Khi trống đánh vào học cô cũng kịp chân bước vào lớp. Có lẽ vì đêm qua mãi vẫn không ngủ được nên cả người mệt mỏi không còn chút sức lực nào. Thằng Bình huých nhẹ vào cánh tay cô.

“Sao trông mệt mỏi thế?”.

Nó nhìn cô ái ngại, nói khẽ.

“Mắt sưng thế? Khóc à? Có chuyện gì vậy?”.

Thư lắc đầu chẳng trả lời, lấy sách trong cặp ra ôn bài. Tiết toán của thầy Phùng – một thầy giáo trẻ, chừng hăm sáu, hăm bảy tuổi, mới chuyển về trường  cô năm nay. Tuy còn ít tuổi nhưng thầy có cách giảng bài khá hài hước, lại không quá áp đặt nên học sinh rất thoải mái. Cô cũng thích cách dạy của thầy và thường nghe rất chăm chú.

Trống hết tiết, cô quẳng bút vào hộp bút nằm nhoài lên bàn học ngủ bù. Tiết sau là thể dục, cô đã nhờ Bình xin phép thầy cho nghỉ vì quá mỏi. Chợp mắt được một lúc cô tỉnh dậy, vươn vai vặn người mấy cái. Khi cô quay lại phía sau, phát hiện Vũ cũng đang gục xuống bàn hắn mà ngủ. Thư giật mình tự hỏi. Sao cậu ta lại ở đây? Không phải là đang giờ thể dục sao? Chả lẽ cậu ta ốm?

Chỗ ngồi cậu ta cách chỗ Thư hai bàn, không quá xa nên cô có thể thấy rất rõ. Cô thực sự chua chát. Đến chuyện ngủ gục trên bàn thôi sao cũng phải hút hồn người ta như vậy? Hàng mi khép hờ hững trên khuôn mặt tuấn tú chết người kia như muốn nuốt trọn ánh nhìn của người khác. Nắng thu ấm áp len qua ô cửa, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cương nghị, tuấn tú của cậu. Cô bất giác mỉm cười.

Sau này mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, cái rộn rạo trong tim cứ dâng lên dâng tràn như những lớp sóng, réo rắt gọi cô mãi không thôi.

to_-_tinh

Khi cô nhẹ nhàng rời chỗ ngồi của mình ra nhà vệ sinh rửa mặt cũng là lúc tiếng trống hết tiết hai vang lên. Cô không muốn quay về lớp, chắc giờ này cậu ta cũng đã ngủ dậy.

Thư lẻn qua hành lang đông người rồi rảo bước lên thư viện. Bài tập cô Hà Anh giao cần bổ sung thêm dẫn chứng nên cô phải lên mượn mấy quyển sách tiện thể xem có thư hồi âm của Phong không.  

Vận may của cô hôm nay không tệ. Phong đã chịu gửi thư hồi âm sau gần hai tháng mất tích. Cầm trên tay nét chữ mềm mại như phượng múa rồng bay quen thuộc ấy, cô sung sướng đến phát điên. Cô mân mê lá thư trong tay như báu vật rồi cất nó vào quyển sách mới mượn, ba chân bốn cẳng phi như bay về lớp.

Trên hành lang dài của tầng ba, cô thấy Vũ và Vy đang nói chuyện. Ánh mắt rực rỡ mọi ngày của Vy nay e ấp cái yếu đuối, dịu dàng khiến bao chàng trai thề thốt muốn chìm đắm để được nâng niu, để được đắm mình trong đó. Thư cười thầm. Thì ra hai người đã xác nhận quan hệ rồi. Đúng thật là, anh hùng muôn đời đâu thể qua nổi ải mỹ nhân. Các cụ nói cấm có sai.

Nhìn thấy cô, đôi mày Vũ khẽ nhíu lại. Cô lướt nhẹ qua họ rồi rảo bước vào lớp. Bên khung cửa nhỏ chỗ ngồi kia, cô thấy chiếc cặp hồng quen thuộc của Vy đã đặt đó từ khi nào.

© Một Chút Yêu - blogradio.vn

Xem thêm: Sao em không về mùa dã quỳ nở mênh mang?

Một Chút Yêu

Vốn là một người đa cảm, nhiều tâm sự nên viết lách là một cách để giãi bày tâm sự.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top