Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu chính là ánh nắng ấm áp mà tớ luôn chờ đợi

2020-12-19 01:28

Tác giả: Một Chút Yêu


blogradio.vn - Vũ giống như mặt trời, có thể chiếu thẳng vào cả trái tim lặng lẽ của cô, điều đó khiến cô rung động nhưng lại có chút e dè. Với Quyết, cô biết Quyết thực sự thích mình, nhưng đó không phải là ấm áp mà cô chờ đợi. Và vòng tròn đó chẳng bao giờ là điều khiến người ta dễ chịu. 

***

1. Rung động

Cô và Vũ không có nói chuyện với nhau thêm lần nào nữa sau lần đi ăn kem, cũng đôi ba lần chạm mặt nhưng đều coi như không quen biết. Vậy mà mỗi khi lên bảng làm bài, hay bước vào lớp, Thư đều không chủ động mà bất giác đưa mắt nhìn về hướng ấy. 

Cô tự hỏi mình, cô nhớ nhung chỗ ngồi lý tưởng trong ba ngày bị phạt hay vì đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó. 

Vũ và cô vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ tìm thấy điểm giao cắt. Cô biết rõ điều đó, khi cô luôn cố thu mình trong chiếc vỏ ốc bé xiu xíu. Những thứ cô quan tâm đều tẻ nhạt, sách vở, những chú chim ngoài rặng cây bò tím, một chiếc lá, một nhành cây, hay chờ đời thư từ hồi âm từ một người anh xa xôi nào đó. 

Bạn bè của Thư cũng không thân nhiều, chỉ có thằng Bình, con Lan nhưng cô cũng không ghét ai, cũng không theo phe phái nào. Trong lớp cô hệt như một nốt trầm lặng lẽ, là đồ mọt sách nhạt nhẽo dễ khiến người ta thấy nhạt nhẽo.

Mọi người để ý và nhắc nhiều đến cô có lẽ vì Thư là học trò cưng của cô Hà Anh. Phải, cô học rất cừ môn Văn, điểm luôn tuyệt đối nên thường được cô giáo nhiều phần ưu ái. Thư thấy mình bình thường nhất trong những đứa bình thường trong cái lớp A3 này.

cogai232

Còn Vũ, lại như ánh mặt, luôn sẵn sáng ban phát ánh sáng tới mọi ngóc ngách. Cậu ấy quá nổi bật, từ học đến chơi thể thao, ở đâu cậu cũng là trung tâm. Lại được cái vẻ người bảnh trai, cái đẹp toát ra từ vẻ ngoài lạnh lùng cố hữu khiến đám con gái mới lớn si mê đến ngây ngốc.

Ánh mặt trời kia đang làm chính trái tim cô đêm ngày xao động không thôi. Bắt đầu từ cái lần cậu chở cô về, ngồi sau xe cậu ta, cô đã bị quyến luyến bởi mùi mồ hôi trên áo cậu ấy, mãi không quên được. 

"Sắp sinh nhật thằng Bình rồi, mày định tặng gì cho nó thế?"

Mai nằm bẹp xuống bàn cô, tay mân mê hộp bút trên tay, thỉnh thoảng lại quơ quơ trước mặt cô hỏi. Thư chợt nhớ, đã gần tháng 10 rồi. Thời tiết đã bước sang cuối thu, gió heo may tràn về khiến bầu trời u ám, buồn lạ.

"Mũ len, tháng trước tao bắt đầu đan cho nó một chiếc. Cũng sắp đông rồi”.

"Đúng là bạn tốt”.  

Mai nháy mắt cười.

"Mà mày thấy Vũ thế nào?"

"Là sao?". 

Thư hơi bất ngờ trước câu hỏi của nhỏ bạn, nó liếc Mai một cái rồi bình tĩnh hỏi.

"Thật chứ. Bọn con gái đứa nào cũng thích nó. Nghe nói con Vy hoa khôi cũng thích cậu ấy”.

"Cũng bình thường”.

thich_2

Trái tim bé nhỏ trong khuôn ngực khẽ rung lên, nhức nhối. Thư thở dài, cậu ấy hoàn hảo thế, ai không thích mới lạ, người như cậu ấy cũng chỉ có Vy là xứng đôi.

Từ lúc cậu ấy chuyển về trường, mỗi ngày nhận không biết bao nhiêu thư tình, quà bánh đủ loại. Có hôm thằng Bình khệ nệ mang về bàn cả một đống kẹo, bày la liệt trên bàn, khoe là quà của các hot girl tặng cậu ấy nhưng cậu ấy không ăn, nên nó được hưởng sái. Bình hỏi cô có ăn không, cô lắc đầu chui vào sách.

Cô quan sát Mai một lượt và nhạy cảm thấy những xao động mông lung trong đôi mắt nhỏ bạn. Chả lẽ con bạn cô cũng rung động trước hắn?

"Còn mày, chả lẽ mày không thích? À, mày chỉ quan tâm đến ông anh tên Phong kia chứ gì? Sao tình yêu mơ mộng giữa cô giáo dạy Văn tương lai với anh bộ đội dạo này tiến triển thế nào?"

Thư nhoẻn miệng cười.

"Đang thì thầm gì đó?".

Tiếng thằng Bình vang lên phía sau khiến cả hai giật mình ngoảnh lại. Bên cạnh còn có Vũ, cậu ta đang cầm trên tay quả bóng. Hình như bọn họ vừa đá bóng xong, người nào người nấy ướt đẫm. Mùi mồ hôi xồng xộc vào mũi làm cô bỗng dưng hắt xì mấy cái.

"Cậu ốm à?". Vũ bất ngờ hỏi.

Thư lắc đầu vội vã quay mặt đi. Cô ghét cái mũi này ghê, cứ thay đổi thời tiết lại hắt xì liên tục, đến khó chịu. Nhiều lúc, cô còn phải nhét cả giấy vào mũi mới ngăn được nước mũi chảy ra. Thư xấu hổ vội vàng lấy giấy bịt mũi của mình.

thich_4

Hai người họ không đi ngay mà chủ động ngồi xuống ghế phía trên bàn bọn Thư. Vũ đưa mắt nhìn chằm chặp vào cô khiến Thư khó lòng mà bình tĩnh được, đành chuyển ánh mắt vào cuốn “Nhật kí Đặng Thuỳ Trâm” đang đọc dở, cố sức bình tâm mà đọc tiếp.

"Chiều nay lớp mình đá bóng với bọn A1, bọn mày có đi xem không?". Thằng Bình hào hứng.

"Chắc chắn là đi rồi, nhỉ?".

Mai huých vào tay cô.

"Chiều tao có việc rồi."

"Việc gì thế?".

Cả cái Mai và thằng Bình đồng thanh. Thư ngẩng đầu, ánh mắt Vũ xoáy sâu vào cõi lòng cô, lạnh lẽo gai người.

"Chiều phải đến nhà cô Hà Anh chữa đề”.

Nhỏ Mai thất vọng. Vũ bỗng đứng dậy xoay người rời đi. Mai đưa mắt liếc nó rồi nhìn thằng Bình một lượt ra chiều khó hiểu.

Chiều hôm qua khi tan học, cô để quên quyển sách nên quay lại lớp để lấy. Khi đến cửa lớp mình, cô nghe cái Linh thốt lên vui sướng:

"Chiều mai mày tính tỏ tình với Vũ sau khi lớp mình đá bóng xong thật à?"

"Ừ!"

"Ai cũng nói chỉ có mày mới xứng với Vũ”.

ea88cf609a72274e6f886439fe30216d

Tiếng cười Vy khúc khích kéo dài vang vọng cả hành lang dài. Cô biết trong mắt Vy đang tràn đầy niềm kiêu hãnh. Thư quay đầu bước xuống nhà xe, trong lòng vẫn phảng phất nụ cười ngọt ngào của Vy.

Thư cười khổ. Không biết rồi chiều nay sẽ có bao nhiêu con tim tan nát khi thấy hoàng tử và công chúa bên nhau. Cô không muốn nghĩ, càng không muốn để những điều đó vào mắt.

2. Gặp lại bạn cũ

Cơ duyên đưa đẩy con người đến với nhau. Khi ta thích một người nào đó nhưng lại không dám thổ lộ, để đến khi thời gian trôi dạt phiêu lãng thì mới nhận ra tất cả chỉ là hoài niệm.

Khi Thư ra khỏi nhà cô Hà Anh cũng đã hơn 5 giờ chiều. Nói là học thêm cũng không đúng, bởi cô và nhỏ Hạnh A2 được cô giáo chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi tỉnh môn Văn. 

Ngay từ bé Thư đã có tố chất về các môn xã hội nên năm nào cũng được chọn đi thi, cấp hai và cấp ba cứ thế thành lệ. Năm ngoái cô được giải nhì của tỉnh, còn nhỏ Hạnh được giải ba. 

Cô thấy mình viết văn cũng khá tốt nhưng cái khoản ăn nói trước đám đông thì kém cỏi vô cùng. Chung quy học giỏi môn xã hội cũng chẳng hay ho gì so với dân khối A nên cô chẳng mấy làm tự hào. 

Cô thích con trai học tự nhiên, nhìn bọn nó thư sinh muốn chết. Còn hơn hai tháng nữa kì thi cấp tỉnh diễn ra nên lượng bài ôn tập mỗi ngày một nhiều. Thời gian của cô bây giờ chỉ có ăn với viết, gần như ngày nào cũng phải thức đến mười hai giờ đêm, có khi gần sáng mới chợp mắt.

cogaicaphe1

Hôm nay nộp bài tập cho cô Hà Anh, Thư vừa bị mắng một trận, nào là lơ đãng, cách viết không có sáng tạo, chưa có dấu ấn cá nhân…,tóm lại là không đạt yêu cầu. Cô Hà Anh là một cô giáo cực kì dễ tính, hiếm khi nổi giận với cô, nhưng hôm nay khiến cô ấy bực mình, Thư thấy trong lòng mình cũng không thoải mái gì.

Thư dắt xe đạp chầm chậm bước trên triền đê rồi ngồi xuống đám cỏ mềm. Dưới kia là dòng La trong mát, gió từ sông thổi vào làm tan nắng chiều, thổi bay luôn cả những muộn phiền trong cô. 

Nhà cô chẳng ở gần đê nên ít được đến đây, càng ít khi được tắm sông, chỉ những ngày còn bé theo bà ngoại đánh cá nên mới biết con sông ấy dài đến thế nào, nó đẹp hệt như một dải lụa bao trọn mấy huyện liền kề.

Nhìn mọi người cuốc cày dưới bãi bồi, chắc họ đang chuẩn bị trồng rau cho vụ đông, cô thấy lòng thở dài, lòng nặng trĩu ưu tư. Chỉ còn chưa đầy một năm nữa, có lẽ cô chẳng còn mấy lần được ngồi đây yên tĩnh mà ngắm chúng như thế này nữa.

"Cậu cũng ở đây à?".

couple

Thư quay người nhìn lên. Cô nhận ra Quyết, cậu nam sinh lớp 12A1, chuyên Toán trong trường cô. Quyết và cô từng có cơ duyên gặp nhau từ hè lớp 8. Ngày đó cô được triệu tập vào đội tuyển thi Văn cấp tỉnh của huyện, nên gần như cả hè đều đặn 4 buổi một tuần cô phải đội cái nắng rát đến trường chuyên của huyện để học thêm. Còn cậu ta lại nằm trong đội tuyển Lý.

Quyết khá nhỏ con, thấp hơn Vũ một cái đầu, da ngăm đen nhưng có đôi mắt biết cười. Vui vẻ, tinh nghịch.

Nhớ những ngày còn đi học thêm trên đó, cứ mỗi giờ nghỉ giải lao cậu ta lại chạy sang lớp văn của cô tám chuyện. Lúc đầu Thư còn nghĩ là vì bạn cậu ta ở đây, bởi trong mười đứa đội Văn thì có tới tám đứa trường chuyên, trường của cậu ta. 

Sau này cái Quỳnh, đứa bạn trong đội của cô bảo. Hình như cậu ta thích cô. Nhưng lúc đó, Thư chỉ nghĩ đó là trò đùa của đám bạn trường chuyên nên cũng chẳng mấy để tâm.

Sau này lên cấp 3, cô cũng ít khi gặp Quyết. Thế nên khi gặp cậu ta ở đây, cô thật sự rất bất ngờ.

"Cậu vẫn thi học sinh giỏi môn Văn chứ?".

Thư mỉm cười gật đầu. Quyết ngồi xuống bên cạnh cô. Cảm giác tự nhiên, gần gũi. Thư không hiểu cậu ta có ý định gì.

"Cậu còn nhớ những ngày bọn mình học ôn để thi học sinh giỏi năm lớp 9 không?".

"Cũng nhớ mang máng”.

Cô đưa mắt nhìn xa xăm, ráng chiều nhàn nhạt bủa vây lấy hai người.

"Ngày đó bọn nó đồn mình thích cậu…". Quyết bỏ dở câu nói.

Thư ngượng ngùng, hơi cúi mặt, lặng thinh. Không biết vì sao cậu lại nhắc đến chuyện đó?

"Từ ngày đầu gặp cậu, mình đã thích cậu. Thật đấy”.

couple2

Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt. Gió từ sông vẫn thế, sao lòng cô thấy ngột ngạt thế. Thư vân vê ngọn cỏ trong tay, khoé môi bặm đến đau điếng. Cô không dám nhìn Quyết, cũng không dám mở lời. Tình huống này thật là ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thú thực ngày đó cô cũng cảm mến cậu ta, nhất là khi kết thúc đợt thi học sinh giỏi năm đó, Trang đưa cho cô một quyển lưu bút, nói là cậu nhờ đưa cho cô và bảo muốn cô viết vài dòng vào đó. 

Ngày đó, nhìn những dòng chữ thanh thoát trên cuốn sổ, cô đã trào dâng một xúc cảm ấm áp. Mà chuyện đó cũng đã qua rất nhiều năm. Giờ đây, trong tim cô đã có một hình bóng khác.

Hồi sau Thư lại nghe cậu ta nói.

"Cậu vẫn như trước đây. Lúc nào cũng thích giấu mình trong vỏ ốc”.

Thư tròn mắt nhìn cậu, đôi mắt kia không e dè mà nhìn lại cô, nồng nàn, ấm áp, chân thành, Thư thấy lòng mình xao động. Một người con trai cô ít gặp, ít nói chuyện sao hiểu cô đến vậy. Cô duỗi đôi bàn chân ra, thả lỏng đôi phần, nhoẻn miệng cười.

"Ai được làm người yêu của cậu hẳn sẽ rất hạnh phúc”.

Cậu ta cười, đưa tay ngắt một cọng cỏ bên cạnh rồi vứt ra xa, quay đầu nhìn cô cười khổ.

"Chỉ sợ mình không có được diễm phúc ấy”.

Một lúc sao hai người họ chia tay. Trước khi đi, cậu ta nhìn Thư cười nói.

"Cậu cười rất đẹp. Thật đấy”.

thangtam

Quyết trèo lên xe phóng đi sau câu nói ấy, còn cô cứ mãi tần ngần nhìn về hướng ấy, nơi bóng người con trai vừa khuất sau hàng cây. Gió vẫn cứ thổi miên man.

Tình cảm luôn là một câu chuyện khó đi tìm lời giải nhất, giống như cô biết mình dành sự rung động đầu đời cho Vũ nhưng câu trả lời từ chính trái tim Vũ là gì, cô không biết. 

Vũ giống như mặt trời, có thể chiếu thẳng vào cả trái tim lặng lẽ của cô, điều đó khiến cô rung động nhưng lại có chút e dè. Còn Quyết, cô biết Quyết thực sự thích mình, nhưng đó không phải là ấm áp mà cô chờ đợi. Và vòng tròn đó chẳng bao giờ là điều khiến người ta dễ chịu. 

© Một Chút Yêu - blogradio.vn

Xem thêm: Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn

Một Chút Yêu

Vốn là một người đa cảm, nhiều tâm sự nên viết lách là một cách để giãi bày tâm sự.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top