Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một người đợi ở sân bay

2014-10-27 08:23

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Đôi khi trong đời ta cần một ai đấy. Tôi có nói với bạn chưa? Chàng trai ấy, về sau, đã luôn đứng chờ tôi với nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng tôi ở sân bay. Dù có đến đâu, tôi cũng luôn biết mình phải trở về vì nơi ấy, có một người luôn đợi tôi.

* * *

Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy. 

Sân bay vẫn đông đúc như thường. Những nhóm người từ phương xa đến đây để đón người thân. Những nhân viên khách sạn giơ cao những tấm bảng đón khách. Tôi biết mình không người đón. Mà như thế cũng chẳng sao. Không ai đón tôi bởi tôi muốn thế, như cách đây hai năm tôi ra đi một mình. Đó chỉ là một sự chọn lựa, vậy thôi! 

Anh ấy đứng đối diện tôi cách khoảng năm bước chân. Quần jeans bạc màu và chiếc áo sơ mi caroi. Mái tóc được cắt gọn ghẽ. Dáng người khá cao, và trên môi đang nở một nụ cười. Nụ cười ấy thân thiện đến nỗi tôi cứ nghĩ nó dành cho mình. Nhưng chàng trai ấy tôi không hề quen biết. 

Anh ấy đứng đối diện tôi và nói: “Mừng em trở về!”. Thật kì quặc! Nhưng tai tôi không hề nghe nhầm. Mừng- em- trở- về! Anh ấy giữ nguyên vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong thoáng chốc tôi vẫn còn tin rằng mình đang ở trong giấc mơ kì quặc chỉ cho đến khi tiếng loa vang vang thông báo lại có một chuyến bay vừa hạ cánh. Tôi tỉnh. Biết rằng mình đang đứng ở sân bay, đối diện một chàng trai lạ và anh ta vừa nói “Mừng em trở về!”. 

- Có lẽ anh đã nhầm tôi với một ai đó? 

- Tôi không nhầm! – anh ấy đáp rất nhẹ. 

- Xin lỗi, chúng ta quen nhau? 

- Chuyến bay thế nào? 

- Ổn nhưng họ phục vụ thức ăn tệ quá! Mà cũng có thể do tôi không có tâm trạng muốn ăn! – Tôi nghĩ rằng mình đã nói hơi nhiều. 

- Vậy giờ em có đói không? Hay chỉ cần một cappuccino là đủ? – giọng anh ấy vẫn rất nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ mình không thể nào bất lịch sự đến độ gạt phăng lời đề nghị ấy đi để chen vào một câu hỏi “Anh là ai?” trong lúc này. 

- Thật ra thì, có lẽ tôi sẽ dùng cà phê sữa đá pha phin.
 


Quán cappuccino cách sân bay 38 ngàn tiền taxi, có cappuccino lẫn cà phê phin và một số loại thức uống khác. 

- Xin lỗi tôi vẫn không thể nhớ là chúng ta đã quen nhau thế nào! 

- Vậy em có giận không nếu như em biết rằng mình thật sự đang cà phê với một người lạ? 

Anh ấy im lặng một lúc, nhìn xuống nền gạch rồi nói: 

- Tôi chỉ muốn thử biết cái cảm giác đi đón một người ở sân bay là thế nào. Tôi muốn thử đón một người – một mình. Cái ý nghĩ đó chợt đến với tôi vào một tối thứ hai tuần vừa rồi. Chỉ là bỗng dưng tôi muốn được đón một ai đấy! 

- Vậy tại sao anh lại chọn tôi? Vì sao anh nghĩ là không ai đón tôi? 

- Vì khi bước ra ánh mắt em không tìm một ai hết. Em cũng không nhấc điện thoại gọi ai. Em không hề vội vã tí nào! Tôi không chắc chắn rằng mình cảm nhận đúng. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ! Tôi cũng sợ bị nghĩ là điên, là quái dị! Tôi cũng sợ em quát tôi! 



Anh ấy tuôn ra một tràng dài, nhanh và nhiều hơn những gì anh ấy thể hiện nãy giờ. Cũng may tôi chưa hề quát anh ấy. Mà tôi cũng không có lí do chính đáng để quát anh ấy, khi mà tôi có một người đón tôi ở sân bay vào lúc nhá nhem tối và mưa giăng lất phất thế này dù với lí do gì đi nữa. 

- Ý tưởng táo bạo quá. Người ta sẽ nghĩ rằng anh đang có mục đích gì đó! 

- Anh cũng đã nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng người ta có quyền nghĩ thế! Nhưng chỉ cần anh thực sự không có mục đích gì cả, thì mọi thứ đâu có thành vấn đề. Em có gửi đơn tố cáo đến công an vì một chàng trai đường đột chào đón em ở sân bay không? 

- Chắc là không! 

- Vậy nếu anh ta không vay tiền em, không xin số điện thoại của em và… không bao giờ xuất hiện lần nữa trước mặt anh sau khi anh ta uống cùng em hết li cappuccino ngọt đắng này thì em có còn hoài nghi gì nữa về anh ta không? 

…… 

Tôi không biết, tôi thực sự đã không thể biết rốt cuộc thì có sự tồn tại của thứ được gọi là số phận hay không, hay là do sự chọn lựa của con người ta mà thành. Nếu tôi không muốn anh ấy biến mất, thì liệu tôi có rơi vào chiếc bẫy nào đó không? Liệu tôi có thành một nạn nhân trong một vở bi hài kịch nào đó không? Và liệu tôi có trở thành một con ngốc đã đánh mất trong đời mình một điều kì diệu vì tôi đã tin rằng cái xấu luôn hiện hữu rất gần? 


[...]

Nguồn: goiyeu.net

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 


 
 
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số

Duyên duyên số số

Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)

Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

back to top