Mẹ ơi, con thương mẹ cả cuộc đời của con
2020-11-13 01:15
Tác giả: Tuyệt Diễm
blogradio.vn - Mẹ ơi, con ghét thời gian vì thời gian tàn nhẫn, mẹ của con già nhanh quá. Con thương những sợi tóc bạc, những vết chân chim hằn trên mắt mẹ. Mẹ của con, con mong mẹ già đi từ từ thôi vì con còn chưa báo hiếu được cho mẹ. Và mẹ ơi “Con thương mẹ cả cuộc đời của con”.
***
Tiếng gọi mẹ thiêng liêng biết bao, thật may mắn vì con được làm con của mẹ.
Ngày đầu tiên nhìn thấy mẹ là sau 9 tháng 10 ngày con nằm trong không gian bé xíu nhưng ấm áp mang tên “bụng của mẹ”. Lúc đấy con nghĩ “Đang yên ổn trong đấy mẹ lôi con ra ngoài làm gì?”. Con cáu, giận mẹ nên khóc toáng lên, tự nhiên con thấy mẹ cũng khóc, thương mẹ quá nên con đành nín rồi ôm lấy mẹ.
Khi con được tám tháng, những cái răng bắt đầu mọc lên. Cứ mọc một cái là con lại bị sốt, cơn sốt hành hạ con đến mệt nhoài nhưng hình như mẹ còn mệt hơn con. Đêm nào mẹ cũng ôm con trên tay, mẹ liên tục nói: “Mẹ xin lỗi con, con đừng khóc nữa mà.”
Con không hiểu mẹ xin lỗi con chuyện gì, con không muốn khóc đâu nhưng con đau lắm. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến gần sáng, con khóc mệt nên chìm vào giấc ngủ, lúc đấy mẹ mới đặt con xuống rồi đi nấu cơm. Từ khi con chào đời đến khi con tròn một tuổi, con thì ngày càng lớn, mẹ lại càng gầy đi.
Lúc con được một tuổi, đôi chân bé xíu cứ thoăn thoắt chạy theo bóng mẹ. Lúc con bập bẹ gọi mẹ, đôi mắt mẹ cười tựa vầng trăng sáng trên bầu trời.
Khi con tròn năm tuổi, con phải đi học mẫu giáo.Thật sự con chẳng muốn xa mẹ đâu. Con khóc thét chạy đến ôm chân bố, chân bà nội, mếu máo nói “Bà ơi, bố ơi cháu không muốn đi học đâu, cháu muốn ở nhà với bà với bố cơ.” Mẹ khuyên con cả nửa ngày, mẹ bảo đi học một chút thôi, rồi chiều mẹ đón về sớm.
Con đành buông chân bà ra rồi đi học cùng mẹ. Lên lớp con chẳng học được gì, con cũng chẳng chơi cùng các bạn. Con xách cặp ra ngồi bệt trước cửa, đôi mắt bé xíu cứ nhìn về phía cổng ngóng dáng mẹ.
Hai ngày liên tiếp như vậy, cô giáo nói với mẹ. Mẹ về hỏi con tại sao không chơi cùng các bạn. “Các bạn cứ khóc nhè, xấu lắm.” Mẹ bật cười khanh khách “Ôi bà cụ non của mẹ, khi bạn khóc thì con nên dỗ dành bạn, sao lại chê bạn xấu?”. Con gật gù ngẫm nghĩ “Vậy ngày mai con sẽ chơi với các bạn.”
Một ngày mới đầy năng lượng lại bắt đầu. Hôm nay con dậy sớm hơn mẹ, vệ sinh cá nhân xong, con mặc bộ đồ thật xinh, tóc thắt bím ngoe nguẩy khi con bước đi. Mẹ nói “Công chúa của mẹ xinh quá.” Rồi mẹ thơm lên má con.
Bước vào cửa lớp rồi tạm biệt mẹ. Bỏ đi vẻ hiền lành của những ngày đầu, con trở thành đại ca của ba cô bạn nhỏ trong lớp. Chúng con quậy tung lớp học, rồi chọc ghẹo bạn Sữa của lớp mẫu giáo.
Sữa khóc nhè, chạy đi mách lẻo với cô giáo. Cô giáo gọi con lại, lúc cô chuẩn bị hỏi, nước mắt con đã rơi rồi. Cô thấy thương con quá, nên bảo con với bạn Sữa bắt tay làm hòa.
Những ngày sau đó, Sữa cứ theo chân con, bạn chia cho con những hộp sữa và bánh kẹo bạn mang từ nhà lên. Từ đó con không còn ghét bạn Sữa nữa. Chúng con trở thành bạn thân nhưng Sữa gọi con là “đại ca”.
Năm con lên lớp Một, mẹ lại tất bật hơn. Chuẩn bị nào là sách vở, bọc lại, bút, thước,… đủ thứ trên đời. Con ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không để con học mẫu giáo tiếp cùng bạn Sữa, lên lớp Một thật là phiền phức.”
Sữa nói sẽ học tiếp lớp một cùng con nhưng vào ngày nhập học, con không thấy bạn ấy đâu. Chạy lại hỏi cô giáo thì cô bảo bạn Sữa không có tên trong danh sách lớp. Con buồn nguyên một ngày hôm ấy.
Trở về nhà, lúc ăn cơm mẹ hỏi con tại sao ăn ít như vậy. Con đành kể cho mẹ nghe. Mẹ xoa đầu con “Bạn Sữa đang đi học ở trường khác, bạn có con đường của riêng bạn, con có con đường của riêng con. Bạn đang nỗ lực, con cũng phải cố gắng nhé.”
Bỗng một ngày con nhận ra mình đã lớn rồi, là lúc con bắt đầu dậy thì. Con trở nên cáu gắt và bướng bỉnh. Khuôn mặt mọc lên những bé mụn đáng ghét. Cơ thể con cũng dần thay đổi. Mẹ nói “Công chúa của mẹ đã là thiếu nữ rồi đấy”.
Con không thích làm người lớn. Bởi con càng lớn, mẹ càng già đi. Suy nghĩ của con ngày càng phức tạp, con chỉ muốn làm cô công chúa nhỏ rúc trong lòng mẹ.
Nhà mình ở vùng quê nghèo khó, lúc mẹ hỏi mai sau lớn lên con sẽ làm gì, con ngẫm nghĩ rồi đáp rằng “Con sẽ đi ra thành phố học tập, rồi kiếm tiền gửi về cho bố mẹ.” Nghe xong mẹ bật cười.
Hôm con phải lên đường đi học, lưu luyến không muốn rời tay mẹ. Hôm ấy con thấy bố và bà nội đều khóc. Mẹ của con kiên cường mỉm cười đưa con ra trước cửa xe. Lúc xe lăn bánh, đi được một đoạn thì con thấy mẹ ôm cổ bố rồi lau nước mắt. Giây phút ấy con cũng bật khóc. Con thương bố mẹ biết bao.
Ngày nào mẹ cũng gọi điện hỏi thăm con “Ăn uống thế nào?, “Học hành có mệt không?”, “Muốn ăn gì không để mẹ mua rồi gửi ra ngoài đó?”, Nếu thiếu tiền cứ nói với bố mẹ nhé, bố mẹ lo được”.
Nhập học được một tháng, con muốn đi làm thêm. Con xin được một công việc nhàn hạ, nhưng họ bảo cần đặt cọc. Lúc ấy trong người con còn một ít tiền, con liều lĩnh đặt cọc hết tất cả. Bạn bè con nói đó là đường dây lừa đảo, con không tin, vì muốn kiếm tiền nhanh chóng.
Vào hôm biết được mình bị lừa hết tất cả tiền, con buồn bã, chỉ muốn trở về nhà cùng bố mẹ ngay lập tức. Bố mẹ gọi điện, con không dám nghe máy. Mẹ gọi đến cuộc điện thoại thứ ba, con sợ bố mẹ lo lắng nên mới nghe máy. Nghe mẹ hỏi dồn dập lo lắng, con đã bật khóc rồi kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ không mắng con, mẹ chỉ nhẹ nhàng “Bị lừa một lần rồi thì lần sau phải khôn ra nhé con”.
Thời gian nhanh như chớp mắt. Con ra trường và xin được một công việc lương khá ổn. Con muốn đón bố mẹ ra thành phố ở với con. Nhưng mẹ từ chối “Con cứ làm đi, khi nào cảm thấy muốn về thì về với bố mẹ. Bố mẹ luôn chờ. Còn chuyện ra thành phố ở thì thôi đi, bố mẹ thích không khí ở quê hơn, thành phố chật chội, có gì mà thích”.
Một năm con mới về nhà một lần. Bố mẹ chuẩn bị đủ món cho con ăn. Ban đêm thì con ngủ cùng mẹ, tiếng mẹ thủ thỉ đưa con vào giấc ngủ say.
Mẹ ơi, con ghét thời gian vì thời gian tàn nhẫn, mẹ của con già nhanh quá. Con thương những sợi tóc bạc, những vết chân chim hằn trên mắt mẹ. Mẹ của con, con mong mẹ già đi từ từ thôi vì con còn chưa báo hiếu được cho mẹ. Và mẹ ơi “Con thương mẹ cả cuộc đời của con”.
© Tuyệt Diễm - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu