Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sao không chờ nhau thêm chút nữa?

2020-06-19 01:25

Tác giả: Tuyệt Diễm


blogradio.vn - Ai biết được đâu có những cách xa rồi sẽ là mãi mãi. Và ai biết được chỉ cần một lần bỏ lỡ, cả cuộc đời cũng không thể chờ nhau.

***

Cô từng nghĩ tình yêu không cần môn đăng hộ đối, yêu là việc của hai người, không cần quan tâm đến gia đình, dòng họ, nhưng trải qua cuộc tình dài gần năm năm với anh thì cô mới hiểu.

Cô từng nghĩ những người yêu nhau rồi sẽ quay về bên nhau. Ai biết được đâu có những cách xa rồi sẽ là mãi mãi. Và ai biết được chỉ cần một lần bỏ lỡ, cả cuộc đời cũng không thể chờ nhau.

Năm cô lên lớp mười hai thì lớp cô có bạn mới chuyển đến. Chàng trai ấy cao ráo, mắt đeo cặp kính mơ màng, cậu đeo cặp một bên vai, dáng vẻ ấy vừa liếc mắt nhìn đã ăn sâu vào tận tim cô. Từ lúc ấy, cô đã tin trên đời này có cái gọi là vừa gặp đã yêu. Cậu được xếp ngồi sau lưng cô, nghe nói cậu là học sinh chuyên toán, còn cô thuộc dạng học hành không giỏi, thường xuyên trốn học hoặc ngủ trong giờ.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-2

Cô được nuôi dưỡng như tiểu thư nhà giàu, thích gì thì được nấy, thường xuyên tụ tập với đám con trai trong lớp.

Cậu là con trai cả trong gia tộc họ Cung, dưới cậu có các em trai của mẹ hai, mẹ ba. Bố cậu là một người đàn ông lăng nhăng, cậu hận vì mang trong mình giọt máu của ông. Có một lần cãi nhau với bố, cậu từ bỏ quyền kế thừa gia tộc và vứt bỏ gia tộc từ đó. Ban đêm cậu làm DJ cho quán bar nổi tiếng, vì có quen biết với anh chủ quán nên anh đồng ý nhận cậu. Ban ngày cậu đi học bình thường. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cậu cảm thấy tâm hồn an yên.

Cô giáo giao cho cậu nhiệm vụ kèm cô học, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, cậu dần dần cảm thấy thích cô. Cô và cậu bắt đầu yêu nhau.

Cô không biết dòng tộc phía sau cậu, nên cứ nghĩ nhà cậu không khá giả. Cậu không chia sẻ với cô về cuộc sống riêng tư của cậu. Có một lần cô thấy cậu làm DJ ở quán bar, cô cứ nghĩ cậu là học sinh vượt khó nên nhiều lần đi chơi cùng đám bạn của cô thì cô nhét túi cho cậu ít tiền vì sợ cậu không có tiền trả.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-3

Cô cùng cậu hẹn ước sẽ vào cùng một trường đại học để tiện cho quá trình yêu đương. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn ở thành phố này làm việc, còn cậu nhận được lời mời của công ty A ở thành phố khác. Cô không muốn xa cậu, nhưng cậu bảo vì tương lai của hai người, nên cô để cậu đi. Lúc tiễn cậu ra sân bay, cô cứ ôm chặt cậu không buông, cho đến khi tiếng phát thanh truyền đến chuyến bay chuẩn bị cất cánh thì cô mới luyến tiếc buông cậu ra.

Cậu nói:

“Thời đại này, giao thông phát triển, nhớ anh thì nói anh bay về tìm em, có phải xa nhau luôn đâu”.

Anh cốc nhẹ lên trán cô, rồi vẫy tay tạm biệt.

Ba ngày cậu ở thành phố khác là ba ngày không liên lạc. Đến ngày thứ tư thì cô nhận được cuộc gọi của cậu, cậu nói: “Chia tay nhé em”. Cô bảo cậu đang đùa phải không, nhưng không có tiếng hồi âm, cuộc gọi bị cắt đứt. Cô lục lọi trí nhớ xem mình đã làm gì sai. Cô đặt vội chuyến bay về thành phố của anh, nhưng rồi chợt nhận ra, ngoài số điện thoại thì cô không biết anh ở đâu.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-4

Sau chia tay ngày nào nước mắt cô cũng rơi ướt gối, cô mong chờ cuộc gọi của anh biết nhường nào. Tròn một tháng sau, có một cuộc gọi từ dãy số lạ lúc nửa đêm, cô vốn nhút nhát nên không dám nghe. Cuộc gọi tắt, dãy số đó lại gọi lần nữa, cô quyết định nhấc máy lên nghe. Là giọng nói mà cô ngày đêm nhớ mong: “Anh nhớ em quá”. khóc nấc lên: “Anh ở đâu vậy? Em muốn nói chuyện với anh”. Cô nghe tiếng tút tút ngân dài, lòng cô cứ vậy mà trùng xuống tận đáy. Rồi cứ như vậy, một tuần cậu gọi cho cô một lần, cậu nói nhớ cô rồi lại thôi. Nhiều lần cô trách cậu nhẫn tâm, bỏ cô rồi sao không dứt khoát luôn, để cô ôm hy vọng với cậu thật nhiều.

Có một lần bạn bè cấp ba rủ họp mặt, cô biết là cậu sẽ đến nên ngồi tàu ngầm bốn tiếng để về thành phố kỉ niệm của hai người. Mấy tháng không gặp cậu gầy đi nhiều, mái tóc kiểu Hàn Quốc ngày ấy đã được cậu cắt gọn lên, bây giờ cậu không còn nét thư sinh mà thay vào đó là vẻ đẹp của đàn ông trưởng thành. Mấy tháng không gặp, cô và cậu dần trở nên xa lạ, cô dõi theo cậu suốt cả bữa tiệc nhưng ánh mắt cậu không hề dừng lại trên người cô. Mọi người cũng nhận ra sự bất thường giữa chúng tôi nên lúc tiệc tàn, biết tôi không đi xe đến nên mọi người đẩy tôi ngồi cùng xe với cậu.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-5

Anh Thành là bạn của cô và cậu, người chứng kiến quá trình cô cậu bắt đầu yêu nhau, tới khi cô và cậu trở nên xa lạ. Anh Thành lái xe, cô và cậu ngồi ở ghế sau, cậu say rồi, cứ thế dựa lên vai cô. Ra đến bến tàu, cô chờ cậu tỉnh dậy để cùng bắt xe về, nhưng chờ mãi, chờ mãi, đến khi chuyến tàu cuối cùng chuẩn bị khởi hành cậu vẫn không tỉnh. Cô đành cất lời:

“Anh Thành ơi, em không đợi được rồi. Em đi về trước đây.”

Cô bước chân lên tàu, tìm được chỗ ngồi và nhắm mắt ngủ. Chuông điện thoại reo, cô nhấc máy, đầu dây bên kia cậu cất lời:

“Em đợi anh làm gì? Chúng ta chia tay rồi”.

Cô nói:

“Em không đợi anh, em đợi một chút hy vọng cho cuộc tình mình, nhưng em đợi không được rồi”.

Nói rồi cô cúp máy, ngước mắt nhìn xa xăm ngoài cửa, giọt nước mắt lăn dài trên má, cô khóc vì điều gì đây, khóc thương anh, thương cô hay thương cho cuộc tình đã đến hồi kết.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-6

Cô trở lại với cuộc sống của mình, ngày ngày đi làm, cuối tuần dành một chút thời gian về thăm ba mẹ. Người ta nói: “Tình yêu sẽ làm con người ta trưởng thành, hạnh phúc có, đau thương có thì năm tháng mới trọn vẹn”.

Cuối tuần này ở công ty tổ chức một buổi tụ tập nho nhỏ nhằm giúp mọi người hòa thuận hơn. Cô mặc một chiếc váy trắng ôm sát eo, tóc dài buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng. Ngồi vào bàn cùng mọi người, tay với ly rượu đưa lên miệng uống. Nghe nói hôm nay có một người trong công ty muốn tỏ tình với người mình thích, cô cũng hóng hớt muốn biết cô gái đấy là ai. Mọi người đến đông đủ, anh giám đốc Tô đứng dậy cất lời:

“Cảm ơn mọi người hôm nay đã dành chút thời gian đến đây. Cũng sắp tới năm mới rồi, thành tích của mọi người đã được cải thiện rất nhiều và hy vọng rằng chúng ta sẽ có bao lì xì to bự trong năm mới. Mọi người cùng nâng ly nào”.

Mọi người cùng nhau nâng ly, nhìn nhau cười hạnh phúc. Giám đốc Tô cạn ly xong thì điện thoại anh có người gọi đến, anh ra ngoài nghe điện thoại. Năm phút sau, ánh đèn tắt, anh quay lại, tay trái đẩy xe bánh kem hình trái tim với ánh nến nhỏ lung linh, tay phải anh ôm bó hoa hồng đỏ. Anh cứ vậy mà đi đến trước mặt cô, anh nói:

“Em nhớ lúc công ty chúng ta tổ chức sự kiện ở Đại Lãnh không? Lúc có một đứa trẻ bị chuột rút chìm xuống nước, bản thân mình không biết bơi mà em cứ chạy ra cứu đứa bé đó, đến chính mình còn nguy hiểm, lúc đó anh thật sự thấy em rất ngốc, mong mình có thể bảo vệ, che chở cho em”.

Cô cãi lời anh:

“Là tại vì em không tìm được ai ở gần, em nghĩ nước biển sẽ không sâu lắm”.

Anh Tô lại nói:

“Đây không phải vấn đề trong lời nói của anh, mà là anh thích em, em đồng ý làm bạn gái anh chứ?”

Đồng nghiệp trong công ty liên tục hò hét: “Đồng ý đi, đồng ý đi”.

Cảm xúc cô rối bời, anh là một chàng trai rất tốt, gia cảnh cũng không tệ, và anh còn yêu cô, chia tay lâu rồi có lẽ đến lúc cô nên tìm một chỗ dựa mới. Cô gật đầu đồng ý. Anh mỉm cười hạnh phúc, rồi hét to:

“Mọi người cứ ăn uống thoải mái, không say không về, chầu này tôi bao tất.”

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-7

Thế là mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ.

Bữa tiệc kết thúc lúc ba giờ sáng, anh đưa cô về, đến trước cửa chung cư cô thì anh dừng xe lại. Cô bước xuống xe rồi vẫy tay tạm biệt anh. Bước chân lên thềm cửa thì chuông điện thọai cô reo, có số lạ gọi đến, cô nhấc máy. Cậu nói:

“Mình quay lại được không em? Anh vừa mở được một công ty nhỏ, anh lo được cho cuộc sống của em rồi”.

Cô đáp lại:

“Em đã có người yêu rồi”.

Nói xong cô cúp điện thoai, nước mắt rơi xuống mặn đắng, cô khóc nấc lên. Cô thầm trách cậu ích kỉ, cậu nghèo cô vẫn theo cậu, tại sao cậu lại sợ nghèo mà bỏ rơi cô, đến lúc cô tưởng đã tìm được hạnh phúc mới thì cậu quay lại dằn vặt cô.  Cô bước từng bước lên bậc cầu thang rồi vào phòng, không mở đèn, không cởi giày, cô cứ thế nằm lên giường khóc đến kiệt sức rồi chìm vào giấc ngủ.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-8

Trong mơ, cô thấy dáng cậu trên sân trường, thấy cậu ngồi đọc sách dưới ánh mặt trời, thấy lúc cô ngủ gật thì cậu dơ tay che ánh sáng cho cô, thấy cả lúc cậu tuyệt tình buông tay cô ra rồi quay lưng về hướng khác. Giấc ngủ cứ chập chờn, nửa tỉnh nửa mơ, lúc tỉnh dậy cơ thể mỏi nhừ, đầu óc cô nặng trịch. Điện thoại reo, là anh Thành gọi:

“Em bình tĩnh nghe anh nói, thằng nhóc bị tai nạn đang nằm ở tầng 4 bệnh viện XX, em tranh thủ đến nhanh kẻo không kịp”.

Cô lao nhanh ra cửa, bắt vội chiếc taxi đến bệnh viện XX, nước mắt lưng tròng, cô bay vào hỏi anh Thành:

“Cậu ấy đâu? Tại sao cậu ấy nằm trong đấy, hôm qua không phải vẫn ổn sao?” Anh Thành nói:

“Hai đứa mày yêu nhau mà sao lại cứ dằn vặt nhau như vậy? Thằng nhóc hôm qua uống say, lái xe ô tô rồi đâm vào cột điện, hiện tại đang nguy hiểm đến tính mạng”.

Cô nghe xong thì quỳ sụp xuống, anh Thành cũng ngồi xuống cùng cô, anh nói: “Em có biết vì sao thằng nhóc chọn chia tay với em không? Tranh đấu trong gia tộc nó quá gay gắt, mặc dù từ bỏ quyền thừa kế nhưng ba nó vẫn mong nó quay về, vì nó là con cả. Mấy đứa em cùng cha khác mẹ của nó cũng lớn hết rồi, mấy bà mẹ kế thì bà nào cũng nhắm vào gia sản của ba nó. Thằng nhóc đúng là số khổ. Nó lo em sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này nên định giải quyết ổn thỏa rồi mới tìm em, không ngờ là vòng xoáy này lại kéo dài như vậy. Dài đến mức nó để mất em rồi”.

Đèn phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra, y tá đẩy một chiếc xe chùm vải trắng che khuất khuôn mặt người ấy, cô run rẩy không dám lại gần, cứ ngây ngốc ngồi bệt xuống đất. Anh Thành ở bên cạnh quay đi lau nước mắt. Bác sĩ tuyên tử lúc mười giờ sáng ngày mười bốn tháng ba vì lí do va chạm mạnh, phần đầu máu tụ quá nhiều.

sao-khong-cho-nhau-them-chut-nua-9

Một ngày của mùa xuân, cô không khóc, cứ ngồi yên lặng bên mộ của cậu, mắt ngắm nhìn bức ảnh trên bia mộ. Cô mỉm cười cứ như thể cậu ngồi ngay cạnh cô, hai người vẫn như thuở còn yêu nhau.

Có tiếng nói trong gió:

“Anh đi rồi, em nhớ phải hạnh phúc, nghe không?”

Cô đáp lại lời trong gió:

“Người như em, đáng được hạnh phúc sao anh?”

Người ta nói: “Nên trân trọng tất cả những khoảnh khắc ở bên người mình yêu thương, vì có một số thứ tưởng lỡ một lần, hóa ra là cả một đời”.

Và cuối cùng cô và cậu đã không thể chờ nhau.

© Tuyệt Diễm – blogradio.vn

Xem thêm: Ta bên nhau vào những ngày ngược gió rồi từ bỏ vào một ngày nắng có mây

 

Tuyệt Diễm

Hãy làm những gì bạn thích, bởi bạn chỉ sống một lần thôi. Đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, bởi bạn sống vì hạnh phúc của chính mình, không phải vì hạnh phúc của họ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top