Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc hôn nhân là do chúng ta cùng vun đắp

2020-09-17 01:28

Tác giả: Tuyệt Diễm


blogradio.vn - Tôi từng hỏi bà: “Tại sao ông và bà sống với nhau được lâu như vậy? Bây giờ cháu thấy nhiều cặp vợ chồng lấy nhau được năm hay mười năm là ly hôn, hiếm có cặp nào bền lâu.”

***

Bà tôi sinh ra những năm sáu mươi, cái thời mà chiến tranh còn đang rất ác liệt. Ngày ấy ngày được ba bữa ăn đã là đáng quý lắm rồi, nào là khoai, sắn trộn cơm, nào là cà muối, rau luộc, không dám mơ mộng đến miếng thịt. Bố mẹ của bà đi làm, năm anh chị em nhà bà cứ quây quần bên nhau, ngày ấy tuy nghèo mà vui. 

Bà và ông yêu nhau là do gia đình giới thiệu. Tôi từng hỏi bà: “Tại sao ông và bà sống với nhau được lâu như vậy? Bây giờ cháu thấy nhiều cặp vợ chồng  lấy nhau được năm hay mười năm là ly hôn, hiếm có cặp nào bền lâu.” Bà ôn tồn cất tiếng nói: “Thuở ấy, ai cũng nghèo, nên không phân chia giàu nghèo, đàn bà thời ấy còn giữ tư tưởng phong kiến, tam tòng, tứ đức, ai dám bỏ chồng.”

Bà nói rằng ông là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Có lần tôi về thăm quê, nhìn thấy ông dốc ngược tuýp kem đánh răng xuống, tôi nhìn không hợp mắt, liền hỏi ông tại sao làm như vậy. Ông trả lời rằng: “Để cho bà mày đỡ phải bóp nhiều.”  Đấy là một sự chăm sóc tuy nhỏ mà làm tôi thật sự cảm động. Ông bà phân chia công việc trong gia đình, bà nấu cơm thì ông sẽ rửa chén, bà quét nhà rồi để ông lau nhà. Điều hạnh phúc là hôn nhân của ông bà do hai người cùng gánh vác. Con cái lớn rồi cũng bay đi hết, chỉ có hai ông bà ở nhà, ốm đau thì chăm sóc cho nhau. Mỗi lần ông hoặc bà đau là người kia ngồi chăm suốt đêm. Ông ngồi chặt củi cho bà nhóm bếp, hình ảnh đó bình dị, và tràn đầy yêu thương. 

Ông lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng dần yếu đi, mỗi lần bà đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu lòng lại chùng thêm một chút, thấy ông ra bà lại thở phào nhẹ nhõm. Ông bảo ông không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, mỗi lần bệnh là ông lại giấu đi. Có mấy lần bà giận ông lắm mà không nỡ chửi mắng. Bà là người có đam mê xê dịch, chỉ cần có dịp là bà sẽ đi du lịch cùng con cháu. Từ lúc ông bị bệnh, bà ít đi hẳn, nếu đi thì ngày nào bà cũng gọi điện về cho ông.

Có lần bà bảo với chúng tôi: “Người rồi sẽ về với cát bụi, sáu mươi năm sống trên đời cũng làm gần hết việc cần làm, sống bên một người như ông mày thì cũng đủ hạnh phúc rồi.”

Tôi nhìn và cảm nhận về hôn nhân của những người thuộc thế hệ ông bà, bố mẹ tôi. Ở họ có sự chung thủy khó nói lên lời, hai người luôn cùng nhau vun vén hạnh phúc. Xong tôi nhìn lại hôn nhân của thế hệ anh chị tôi, mười cặp thì cũng năm cặp đã ly hôn. Tôi từng suy nghĩ để tìm kiếm sự khác biệt đấy. Kết quả là một trong hai người ngoại tình, ly hôn vì nghèo khó, ly hôn vì áp lực sinh con, hoặc sau khi kết hôn họ thấy không hợp nhau,… và còn nhiều lí do khác nữa.

Cá nhân tôi nghĩ thế này: “Trong cuộc sống hôn nhân, mỗi người nhịn nhau tí thì mọi chuyện sẽ êm đềm. Khi bước vào lễ đường thì chúng ta đã định sẵn đây là người mà mình cần chung sống cả đời. Dẫu có cãi vã thì hai bên cho nhau thời gian, suy nghĩ ổn thỏa, nếu được thì chung sống tiếp, nếu cảm thấy không sống được nữa thì ly hôn. Mà đàn bà phải độc lập về kinh tế thì mới mong không bị ràng buộc về tinh thần trong hôn nhân.”

Đến một lúc nào đó, trong hôn nhân, tình yêu sẽ cạn, nhưng thay vào đó là trách nhiệm, nó ràng buộc chúng ta. Đàn bà và đàn ông trong hôn nhân nên có trách nhiệm hâm nóng tình cảm. Hôn nhân cũng giống như kiếm người bầu bạn từ lúc trai trẻ cho đến khi tóc bạc, răng rụng. Không ai hiểu mình bằng người ấy và cũng không có ai thương người ấy hơn mình. Cha mẹ già rồi họ sẽ đi về thế giới bên kia, con cái lớn thì cũng phải lấy vợ, gả chồng, quanh đi quẩn lại chỉ còn bóng hai vợ chồng. Nhân sinh ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã đi quá nửa đời người, chọn người cùng chung sống với mình thật sự rất quan trọng.

Mong những ngày tháng sau này, tôi sẽ tìm được một người trân trọng mình. Và tôi cũng sẽ nâng niu người ấy như cách mà họ đối với tôi.

© Tuyệt Diễm - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Suy ngẫm về câu chuyện tình cảm gia đình thức tỉnh nhiều cặp vợ chồng | Family Radio

Tuyệt Diễm

Hãy làm những gì bạn thích, bởi bạn chỉ sống một lần thôi. Đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, bởi bạn sống vì hạnh phúc của chính mình, không phải vì hạnh phúc của họ.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top