Hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người
2020-08-18 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi là con gái thứ ba trong gia đình sáu người, gia đình tôi chỉ ở mức bậc trung, đủ ăn và đủ sống. Cuộc sống hôn nhân của ba mẹ tôi, ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lí của tôi sau này về vấn đề vợ chồng và yêu đương.
***
Vốn dĩ cuộc sống hôn nhân là một mớ hỗn độn mà hai người sống chung phải cùng nhau giải quyết. Thế nhưng, một khi hai bên không đồng ý kiến và quan điểm hay thậm chí thiếu tôn trọng lẫn nhau một chút, mọi chuyện sẽ bị lệch sang một hướng khác.
Tôi là con gái thứ ba trong gia đình sáu người, gia đình tôi chỉ ở mức bậc trung, đủ ăn và đủ sống. Cuộc sống hôn nhân của ba mẹ tôi, ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lí của tôi sau này về vấn đề vợ chồng và yêu đương. Thông thường trong các gia đình nơi tôi sống, vợ chồng sẽ phân chia tiền bạc theo kiểu, vợ sẽ là người giữ 80%, chồng 20%, mọi quyết định trong nhà ngoài cửa đều sẽ là sự đồng lòng của hai bên, không bao giờ từ một phía. Tôi hoàn toàn không phải là thích cái chủ nghĩa này, thế nhưng tôi thấy như vậy lại tốt, khi vợ chiếm giữ số tiền lớn hơn, quyền quyết định sẽ công bằng cho hai bên, vợ sẽ được biết những gì họ cần biết.
Và một câu chuyện khác ở gia đình tôi.
Ba tôi vốn là người bảo thủ, từ lúc tôi còn bé đến khi tôi năm nay 19 tuổi, bố tôi vẫn không đổi. Ông luôn luôn cho rằng mình là người quyết định mọi thứ, là người đứng giữa, còn mẹ tôi thì chỉ là một phụ nữ và người mẹ, không hơn không kém. Năm tôi lên 10, tôi từng chứng kiến bố mẹ tôi cãi nhau một trận lớn, mẹ tôi hét toáng lên về việc bố tôi có kẻ thứ ba. Hồi đấy ba tôi có quen một cô ở thị trấn, cô không xinh, chỉ được cái có nét giống mấy cô tiểu tam trong truyền thuyết, dòm ngó thì gần xuống lỗ rồi nhưng vẫn thích phá hoại hạnh phúc người khác, cô ấy lại mất chồng, thành ra cảm giác thiếu vắng đàn ông có lẽ đã xâm chiếm cô ấy. Lúc con cô ấy đám cưới, cô ấy mời bố tôi với vai trò như cha của chú rể, và bất ngờ là mẹ tôi hoàn toàn không biết, ba tôi không nói mẹ tôi một lời, dù ít hay nhiều. Khi mẹ tôi biết mọi chuyện, mẹ vẫn im lặng, tối đến mẹ đuổi ba tôi ra khỏi phòng vì mẹ tôi cho rằng bà không muốn chung chồng với người khác, rồi sau đó là trận cãi nhau lớn. Đến bây giờ tôi vẫn không biết ba tôi và cô mặt người đội lốt quỷ kia có còn gian tình với nhau không, chuyện đó có trời mới biết.
Vốn dĩ ai cũng nghĩ khi sóng gió qua đi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Gia đình tôi liên tục xào xáo vì những hành động cảm tính của ba tôi. Ba mẹ tôi cãi nhau suốt làm tôi thật sự lo lắng về cuộc sống hôn nhân của mình sau này. Rồi có những ngày, ba mẹ tôi đứng trước bờ vực ly hôn, tôi lo lắng, không mong muốn, nhưng chị tôi thì khác. Chị tôi kể những ngày học đại học vất vả, cuối tuần chỉ muốn chạy xe về nhà ăn cơm ba bữa rồi ngồi nói chuyện với ba mẹ, nhưng điều chị tôi mong muốn là không thành hiện thực, mỗi lần về đến nhà lại là lời chửi bới, gây gổ của cha mẹ, chị tôi thật sự không thể nào kiếm chế được, chị tôi muốn ba mẹ đi hai lối riêng.
Mới đây thôi, ba tôi quyết định bán miếng đất hàng trăm triệu, thế nhưng không hề đả động hỏi mẹ tôi một câu, mẹ tôi im lặng không nói, mẹ chỉ biết chuyện khi thím tôi là người mai mối đất đai hỏi chuyện mẹ tôi. Tối đến mẹ tôi hỏi bố tôi tại sao không bàn tính với vợ, thứ mẹ tôi nhận được là câu nói đau lòng từ người đàn ông chung sống gần 30 năm: "tôi làm thế đâu phải tôi ăn mình tôi" kèm theo đó là một lời tục tĩu. Đôi lúc tôi không ghét ba, vì ba vĩ chị em tôi mà hi sinh rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến mẹ, tôi không thể nào để mẹ tôi chịu đựng một người đàn ông như thế. Rồi mẹ tôi quyết định lí lẽ với ba. Mẹ tôi muốn ly hôn. Ba mẹ vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nhưng tôi vẫn sẽ tôn trọng, dù mọi chuyện có tồi tệ thế nào. Tôi vẫn muốn mẹ tôi và ba tôi hạnh phúc như bao người, họ có quyền và trách nhiệm với quyết định của họ.
Năm nay tôi 19 tuổi, đủ lớn để nhìn nhận vấn đề theo chủ nghĩa tự do và trưởng thành, tôi nghĩ hạnh phúc luôn luôn lớn lên từ sự vun vén, chăm sóc của cả hai, nếu thiếu đi chút tôn trọng và thêm vào đó những hoài nghi ích kỉ, sẽ đổi lại là những đau thương mất mát cho cả hai và cho cả những đứa con họ 9 tháng 10 ngày đứt ruột sinh ra. Tôi mong rằng mọi người hãy yêu thương và tôn trọng người khác, ông trời tự khắc sẽ an bài cho chúng ta.
© Trân Châu - blogradio.vn
Xem thêm: Người hát những bản tình ca
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.