Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hóa ra hôn nhân không khắc nghiệt như chúng ta vẫn tưởng

2019-11-14 01:25

Tác giả: Bình Ben


blogradio.vn - Em đã từng hi vọng nhưng kết cục cũng vẫn là thất vọng. Em đã từng chịu qua nhiều tổn thương rồi vết thương cũng tự thế mà lành. Sau từng ấy năm hôn nhân em đã tưởng rằng mình mạnh mẽ. Chuyện hò hẹn thành buồn cười và những lời yêu thương thành phù phiếm. Em thấy mình hóa ra vẫn ổn dẫu chẳng có anh. Nhưng nay ngắm hai bố con đang thi nhau ngủ em như người vừa thức dậy sau một cơn say. Chúng mình đừng để cuộc đời cuốn đi xa thêm nữa.

***

Đã bao lâu rồi chúng mình chẳng hò hẹn nữa. Em chẳng nhớ, anh chắc cũng đã quên. Cuộc sống chúng mình giờ chỉ quẩn quanh cãi cọ. Em cáu gắt, anh bực bội. Con ọc ạch thâu đêm. Ước mơ của em chỉ gói gọn trong một giấc ngủ ngon, con không quấy khóc, không tè dầm. Mỗi sáng trước khi đi làm có dăm ba phút soi gương. Nay chồng về sớm, không bù khú bạn bè lòng em an nhiên gọi đó là hạnh phúc.

Nhưng đó chẳng phải điều em muốn kể với anh đâu. Mấy nay giao mùa con ho, khó ngủ. Em dậy ru con, anh ngáy vang phòng. Đó là hình ảnh quen thuộc của chúng mình từ sau ngày em sinh nở. Dẫu tay rã rời, mắt không mở nổi em cũng chẳng buồn gọi anh dậy nữa. Nhưng nay ngắm hai bố con em giật mình chộn rộn. Bấy lâu nay mình đã sống thế nào? Em chỉ trách móc anh chuyện bù khú sớm khuya. Anh phàn nàn em lôi thôi, nhếch nhác. Mỗi ngày quay ngang ngó dọc toàn chuyện tiền nong, bếp núc. Tối mệt nhoài mỗi người một góc, có khi cả tuần trời ánh mắt chẳng chạm nhau.

Nay nhìn anh lòng em buồn chững lại. Hóa ra em cũng chỉ là một người đàn bà tầm thường như bao người đàn bà khác. Suốt ngày phàn nàn, bực bội và lôi thôi. Viện cớ chăm con em tự cho mình quyền nhếch nhác. Tối con ngủ say rồi mới nhớ ra tóc mình hình như sáng nay chưa kịp chải. Quần áo em con tè ướt đi chợ về rồi mới nhớ chưa thay. Em coi mình chăm con là mệt mỏi nhất, chẳng cần hỏi han nay anh đi làm có mệt không? Anh cho rằng đàn ông là khổ cực nhất. Gánh vác bao điều mà vợ có hiểu đâu. Viện cớ xã giao anh suốt ngày chè chén. Việc bạn nhờ chả bao giờ anh dám xếp thứ hai. Còn tương lai chúng mình anh đã từng nghĩ tới?

Và rồi...

Chúng mình cứ dần xa nhau như thế. Có lúc tưởng chừng đã đến bờ vực thẳm. Anh lảng tránh em, em cũng chẳng buồn gọi hỏi anh đi đâu mà khuya quá chưa về. Mọi thứ ngột ngạt đến đôi khi chả còn muốn thở chung một bầu không khí. Nghe giọng nhau thôi đã ứa nước mắt rồi. Em chẳng còn bồi hồi mỗi khi anh đi vắng. Anh cũng đâu còn lo lắng em ở nhà có ấm ức gì không. Em đã từng hi vọng nhưng kết cục cũng vẫn là thất vọng. Em đã từng chịu qua nhiều tổn thương rồi vết thương cũng tự thế mà lành. Sau từng ấy năm hôn nhân em đã tưởng rằng mình mạnh mẽ. Chuyện hò hẹn thành buồn cười và những lời yêu thương thành phù phiếm. Em thấy mình hóa ra vẫn ổn dẫu chẳng có anh.

Nhưng nay ngắm hai bố con đang thi nhau ngủ em như người vừa thức dậy sau một cơn say. Chúng mình đừng để cuộc đời cuốn đi xa thêm nữa. Em dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn mang trong mình trái tim yếu đuối. Hằng đêm vẫn trằn trọc chờ anh dẫu em không thèm gọi. Anh dù mệt mỏi đến đâu vẫn không quên lời vợ dặn mua sữa cho con. Chúng mình thực ra vẫn cần nhau như trước. Chỉ là khác đi cách nghĩ, cách làm.

Hóa ra hôn nhân không khắc nghiệt như chúng ta vẫn tưởng

Hôn nhân hóa ra không khắc nghiệt như chúng mình vẫn tưởng nếu biết sẻ chia, thấu hiểu và yêu thương. Nay em sẽ dậy sớm nấu cho anh một bữa sáng đơn giản, điều mà em chưa từng làm kể từ ngày cưới. Em vẫn sẽ phàn nàn chuyện anh về muộn, nhưng sẽ bớt đi vì hôm qua anh chẳng còn thế nữa. Em vẫn sẽ đắn đo khi quyết định mua món này, thứ kia mà anh cho rằng keo kiệt. Nhưng không phải chỉ để cân đo, đong đếm chuyện mắm muối dưa cà mà để nuôi con lợn mốc meo dưới gậm giường thật béo. Rồi chúng mình sẽ cùng dắt tay nhau ngắm tuyết trắng trời Sapa như hai đứa hứa hồi mới cưới. Em sẽ mặc thật xinh đẹp khi ra ngoài dù về nhà em vẫn là bà mẹ bỉm sữa lôi thôi. Em sẽ luôn hỏi han nay anh đi làm có mệt không dẫu công việc ngập đầu khiến em không muốn thở. Vì em biết những giông bão ngoài kia sẽ dừng sau cánh cửa nếu chúng mình vẫn nắm tay nhau.

Nhưng đó là chuyện của những tháng ngày sau. Còn hôm nay chỉ cần anh dậy xì xụp ăn hết tô mì em nấu. Biết vợ anh đã vất vả rồi. Với em đó là hạnh phúc.

© Bình Ben – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Vợ chồng là duyên phận đời trước kiếp này

Bình Ben

Những chuyện không cần giải thích kia, vào giây phút bạn nói ra, bạn đã thua.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

back to top