Khi ba mươi ta sợ điều gì?
2020-02-28 01:30
Tác giả: Bình Ben
blogradio.vn - Ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình dù là đứa trẻ lên ba hay bạn đã già gấp ba mươi lần đứa trẻ. Nhưng nỗi sợ của người già, con trẻ có thể nhanh chóng qua đi sau giấc ngủ ngon lành. Còn những người trưởng thành mọi buồn vui đều theo vào giấc ngủ. Nhất là những kẻ đang phải gồng gánh trong mình bao nỗi lo cho người khác, người ta thường gọi họ là những kẻ tuổi băm.
***
Kẻ ba mươi sợ chưa yên bề gia thất. Ở tuổi này ai cũng đều mặc định vợ chồng con cái đuề huề. Trong yên ngoài ấm. Bởi vậy nếu ai lỡ long đong chưa tìm được bến đỗ, họ sợ những lời đàm tiếu, sợ người thân, xóm làng dị nghị, bóng gió đón đưa. Sợ những tấm thiệp trên bàn làm việc mỗi ngày một dày lên nhưng mãi vẫn chẳng có của mình. Đi tiệc cưới bạn bè tíu tít kể chuyện vợ chồng con cái, mình ngồi cười trừ, lạc lõng trong câu chuyện mà mọi người đều hào hứng. Thấy mình thật bơ vơ như đến từ hành tinh khác. Âu cũng là cái duyên mỗi người ai sắp đặt được đâu. Sự nghiệp có thể tự mình tạo dựng long trời lở đất nhưng gia thất có yên bề cần mối lương duyên. Ai chả mong một cuộc sống bình yên. Có vợ có chồng đoàn viên mỗi tối. Chỉ mong rằng giữa những bộn bề sớm tối đừng ai xát muối kẻ cô đơn, cũng đừng rỉ tai nhau chuyện hai kẻ chung giường nhưng không chung lối. Hạnh phúc ai chẳng mưu cầu chỉ là họ đã mưu cầu nhưng chưa may mắn gặp được hạnh phúc.
Khi ba mươi tuổi ta cũng rất sợ cô đơn. Giống như đứa trẻ bị bỏ rơi giữa chốn xa lạ, những kẻ ba mươi cũng rất sợ bị bỏ rơi. Nỗi cô đơn của những kẻ không còn trẻ ấy cũng muôn hình vạn trạng. Kẻ cô đơn vì chưa có người cùng bước, người lại cô đơn trong chính cuộc hôn nhân mà người ngoài cuộc tưởng chừng viên mãn. Cô đơn trong việc tìm lối đi riêng cho sự nghiệp, thực hiện ước mơ, khát vọng mà người khác nghĩ điên rồ. Bạn bè cũng không còn nhiều như trước. Ai cũng mải miết lo toan công việc, gia đình, con cái. Chẳng thể cứ buồn buồn lại í ới nhau làm dăm ba chén tiêu sầu. Cũng đâu thể suốt ngày kể cho người thân nghe nỗi cô đơn sâu thăm thẳm trong lòng. Bởi người trưởng thành giỏi tự gặm nhấm nỗi buồn hơn việc khiến những người thương yêu vì mình mà lo lắng. Thành ra cô đơn lại chồng chất cô đơn.
Khi ba mươi tuổi ta còn thêm nỗi sợ mà hồi trẻ không nghĩ tới: sợ già. Bỗng một ngày thức dậy ta nhận ra mình đã bằng tuổi của cha mẹ ta mấy chục năm về trước. Tóc mẹ đã bạc dần, mắt cha chẳng còn tinh anh. Những người ôm ấp, bế bồng ta ngày nhỏ đã dần đi đâu mãi. Kiếp này chẳng còn được gặp lại. Ai rồi cũng không thắng nổi thời gian. Ta đã đi qua quá nửa của "60 năm cuộc đời". Bao dự định từ thời niên thiếu hãy còn dang dở. Ta vội vàng sống trọn từng khoảnh khắc với những tháng ngày "sầu thương cao vời vợi". Sợ cuộc đời mỗi ngày một ngắn lại mà chưa làm được gì cho cha mẹ vui lòng, cho con cái bình yên và cho chính mình tâm đắc.
Ngày ta ba mươi ta còn sợ chẳng có tiền. Ngày bé chẳng cần bận tâm tiền ở đâu mà có. Cứ mè nheo là được kẹo, được quà. Rồi ra trường kiếm dăm ba triệu, đầu tháng tiêu nhòe, cuối tháng mẹ lại nuôi. Giờ bao thứ ngập đầu nhiều khi không buồn thở. Nay cha mẹ ốm đau, mai con lại sụt sùi. Rồi cưới xin, giỗ chạp, thôi nôi chưa kể sinh hoạt phí đều đều mỗi tháng. Nghĩ đến thôi đã chẳng dám ốm rồi. Nhiều khi thấy bản thân mình thật tệ, cha mẹ có tuổi rồi vẫn chẳng được ngơi tay. Nên thôi đành hoãn ốm dài ngày, miễn sao công thành danh toại. Cha mẹ ấm no, con cái đủ đầy. Người ta bảo những kẻ ba mươi luôn đầy thực dụng. Nhưng mấy ai thấu được những âu lo chất chồng họ bắt buộc phải gồng vai gánh. Mưu cầu vật chất có gì không chính đáng đâu?
Nhưng có lẽ điều mà những kẻ chênh vênh trên con thuyền ba mươi sợ nhất lại chính là: họ không được phép sợ hãi điều gì cả. Họ chính là chỗ dựa vững chắc cho con cái, là điểm tựa cho cha mẹ. Nhưng họ lại chẳng có ai để dựa vào, đúng hơn họ chẳng dám dựa vào ai. Vì họ không muốn bất kì người thân nào thấy được khoảnh khắc mình yếu đuối. Đôi khi trong lòng họ muốn òa lên nức nở nhưng miệng vẫn nở nụ cười để những người bên cạnh an yên.
Hi vọng rằng giữa những đợt sóng triền miên ập đến, những kẻ ba mươi đều có đủ bản lĩnh để vượt qua. Để những tháng ngày sau nhìn lại có thể mỉm cười vỗ ngực đó là ta những năm tháng cũ. Là mình đã sống một cuộc đời trọn vẹn, toàn tâm, không hối tiếc. Để những sợ hãi qua đi, an yên ở lại. Để ba mươi năm sau kiêu hãnh mà nói rằng cuộc đời này có chi đâu mà sợ hãi. Chỉ sợ là ta đã không dám dốc lòng mà sống hết mình thôi.
© Bình Ben – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 đâu quá muộn để yêu một người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu