Khi ba mươi ta sợ điều gì?
2020-02-28 01:30
Tác giả: Bình Ben
blogradio.vn - Ai cũng có những nỗi sợ của riêng mình dù là đứa trẻ lên ba hay bạn đã già gấp ba mươi lần đứa trẻ. Nhưng nỗi sợ của người già, con trẻ có thể nhanh chóng qua đi sau giấc ngủ ngon lành. Còn những người trưởng thành mọi buồn vui đều theo vào giấc ngủ. Nhất là những kẻ đang phải gồng gánh trong mình bao nỗi lo cho người khác, người ta thường gọi họ là những kẻ tuổi băm.
***
Kẻ ba mươi sợ chưa yên bề gia thất. Ở tuổi này ai cũng đều mặc định vợ chồng con cái đuề huề. Trong yên ngoài ấm. Bởi vậy nếu ai lỡ long đong chưa tìm được bến đỗ, họ sợ những lời đàm tiếu, sợ người thân, xóm làng dị nghị, bóng gió đón đưa. Sợ những tấm thiệp trên bàn làm việc mỗi ngày một dày lên nhưng mãi vẫn chẳng có của mình. Đi tiệc cưới bạn bè tíu tít kể chuyện vợ chồng con cái, mình ngồi cười trừ, lạc lõng trong câu chuyện mà mọi người đều hào hứng. Thấy mình thật bơ vơ như đến từ hành tinh khác. Âu cũng là cái duyên mỗi người ai sắp đặt được đâu. Sự nghiệp có thể tự mình tạo dựng long trời lở đất nhưng gia thất có yên bề cần mối lương duyên. Ai chả mong một cuộc sống bình yên. Có vợ có chồng đoàn viên mỗi tối. Chỉ mong rằng giữa những bộn bề sớm tối đừng ai xát muối kẻ cô đơn, cũng đừng rỉ tai nhau chuyện hai kẻ chung giường nhưng không chung lối. Hạnh phúc ai chẳng mưu cầu chỉ là họ đã mưu cầu nhưng chưa may mắn gặp được hạnh phúc.
Khi ba mươi tuổi ta cũng rất sợ cô đơn. Giống như đứa trẻ bị bỏ rơi giữa chốn xa lạ, những kẻ ba mươi cũng rất sợ bị bỏ rơi. Nỗi cô đơn của những kẻ không còn trẻ ấy cũng muôn hình vạn trạng. Kẻ cô đơn vì chưa có người cùng bước, người lại cô đơn trong chính cuộc hôn nhân mà người ngoài cuộc tưởng chừng viên mãn. Cô đơn trong việc tìm lối đi riêng cho sự nghiệp, thực hiện ước mơ, khát vọng mà người khác nghĩ điên rồ. Bạn bè cũng không còn nhiều như trước. Ai cũng mải miết lo toan công việc, gia đình, con cái. Chẳng thể cứ buồn buồn lại í ới nhau làm dăm ba chén tiêu sầu. Cũng đâu thể suốt ngày kể cho người thân nghe nỗi cô đơn sâu thăm thẳm trong lòng. Bởi người trưởng thành giỏi tự gặm nhấm nỗi buồn hơn việc khiến những người thương yêu vì mình mà lo lắng. Thành ra cô đơn lại chồng chất cô đơn.
Khi ba mươi tuổi ta còn thêm nỗi sợ mà hồi trẻ không nghĩ tới: sợ già. Bỗng một ngày thức dậy ta nhận ra mình đã bằng tuổi của cha mẹ ta mấy chục năm về trước. Tóc mẹ đã bạc dần, mắt cha chẳng còn tinh anh. Những người ôm ấp, bế bồng ta ngày nhỏ đã dần đi đâu mãi. Kiếp này chẳng còn được gặp lại. Ai rồi cũng không thắng nổi thời gian. Ta đã đi qua quá nửa của "60 năm cuộc đời". Bao dự định từ thời niên thiếu hãy còn dang dở. Ta vội vàng sống trọn từng khoảnh khắc với những tháng ngày "sầu thương cao vời vợi". Sợ cuộc đời mỗi ngày một ngắn lại mà chưa làm được gì cho cha mẹ vui lòng, cho con cái bình yên và cho chính mình tâm đắc.
Ngày ta ba mươi ta còn sợ chẳng có tiền. Ngày bé chẳng cần bận tâm tiền ở đâu mà có. Cứ mè nheo là được kẹo, được quà. Rồi ra trường kiếm dăm ba triệu, đầu tháng tiêu nhòe, cuối tháng mẹ lại nuôi. Giờ bao thứ ngập đầu nhiều khi không buồn thở. Nay cha mẹ ốm đau, mai con lại sụt sùi. Rồi cưới xin, giỗ chạp, thôi nôi chưa kể sinh hoạt phí đều đều mỗi tháng. Nghĩ đến thôi đã chẳng dám ốm rồi. Nhiều khi thấy bản thân mình thật tệ, cha mẹ có tuổi rồi vẫn chẳng được ngơi tay. Nên thôi đành hoãn ốm dài ngày, miễn sao công thành danh toại. Cha mẹ ấm no, con cái đủ đầy. Người ta bảo những kẻ ba mươi luôn đầy thực dụng. Nhưng mấy ai thấu được những âu lo chất chồng họ bắt buộc phải gồng vai gánh. Mưu cầu vật chất có gì không chính đáng đâu?
Nhưng có lẽ điều mà những kẻ chênh vênh trên con thuyền ba mươi sợ nhất lại chính là: họ không được phép sợ hãi điều gì cả. Họ chính là chỗ dựa vững chắc cho con cái, là điểm tựa cho cha mẹ. Nhưng họ lại chẳng có ai để dựa vào, đúng hơn họ chẳng dám dựa vào ai. Vì họ không muốn bất kì người thân nào thấy được khoảnh khắc mình yếu đuối. Đôi khi trong lòng họ muốn òa lên nức nở nhưng miệng vẫn nở nụ cười để những người bên cạnh an yên.
Hi vọng rằng giữa những đợt sóng triền miên ập đến, những kẻ ba mươi đều có đủ bản lĩnh để vượt qua. Để những tháng ngày sau nhìn lại có thể mỉm cười vỗ ngực đó là ta những năm tháng cũ. Là mình đã sống một cuộc đời trọn vẹn, toàn tâm, không hối tiếc. Để những sợ hãi qua đi, an yên ở lại. Để ba mươi năm sau kiêu hãnh mà nói rằng cuộc đời này có chi đâu mà sợ hãi. Chỉ sợ là ta đã không dám dốc lòng mà sống hết mình thôi.
© Bình Ben – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
30 đâu quá muộn để yêu một người
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.