Mẹ – lẽ sống của đời con
2014-10-07 19:03
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của bà nội nói với mẹ khi bố bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà khác.Mẹ đã khóc trong tủi nhục và cay đắng . Năm ấy tôi 22 tuổi , đủ lớn để hiểu chuyện gì đang diễn ra .
Ngày ấy , bố và mẹ lấy nhau trong sự phản đối kịch liệt của gia đình nhà nội do “không môn đăng hộ đối ” . Bố sinh ra trong một gia đình vương trưởng , còn mẹ là con thứ ba trong một gia đình nông dân nghèo , có bảy chị em , một người mất sớm , con một người bị bệnh tim bẩm sinh . Học hết lớp 10 ( tương đương với lớp 12 bây giờ ) , mẹ đi học trung cấp sư phạm 10 + 2 . Mẹ không đẹp nhưng nhanh nhẹn, tháo vát , và rất có duyên nên nhiều người theo đuổi. Không hiểu sao mẹ lại chọn bố – một người cù lì , ít nói , “đến chơi chỉ biết ngồi mà chẳng nói câu gì”.

Thời bao cấp thiếu thốn trăm bề ,1 năm sau mẹ sinh cho tôi một em trai kháu khỉnh. Ở cữ chưa đầy một tháng , mẹ đã phải ra suối giặt quần áo , gánh hai thùng nước nặng, đứa địu đằng trước , đữa cõng đằng sau . Khi tôi được năm tuổi , gia đình tôi chuyển về sống ở khu tập thế tòa án – nơi bố tôi công tác và cũng gần nhà bà nội .Mẹ dắt chũng tôi đến thăm bà , bà đã đóng cổng lại và tuyên bố thẳng thừng : ” Tôi không công nhận chị là con dâu. Đây không phải là cháu tôi “.
Tôi còn nhớ rõ lắm , ngày ấy bà hay lên khu tập thể , bắt bố tôi phải bỏ mẹ mặc cho mẹ van xin. Năm tuổi , tôi đã biết giấu cây gậy bà để trước cửa nhà ra chỗ khác để tránh cho mẹ những trận đòn thâm tím. Bố vẫn kiên quyết ở bên mẹ và chăm sóc chúng tôi.Mẹ vẫn là người vợ đảm hiền, là người con dâu hiếu thuận , cắn răng chịu dựng không một lời than thở.
Thời gian trôi đi , cuộc đời ai nói trước được chữ “ngờ “. Khi công việc của bố thuận lợi , thăng quan tiến chức , kinh tế gia đình khá giả hơn , bố đã rời vòng tay mẹ để đến bên người đàn bà khác . Mẹ sốc . Ngày ấy tôi tưởng mẹ phát điên, vì đêm nào mẹ cũng lảm nhảm , lúc khóc , lúc cười , đòi đi lung tung. Mẹ ngất trong phòng tắm, chúng tôi phát hiện ra gọi xe cấp cứu. Bố nhìn mẹ nằm đấy , lạnh lùng quay lưng đi…Ra viện, mẹ quỳ xuống xin bố hãy vì con cái mà kín đáo , đừng để tai tiếng ra ngoài , mẹ sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng rồi mẹ cũng không giữ được người đân ông của cuộc đời mình , người mà mẹ đã yêu thương và hi sinh rất nhiều.
Mẹ sút mất 6kg, gương mặt hốc hác , đôi mắt buồn rười rượi. Mẹ luôn nói chúng tôi là tài sản vô giá mà ông trời ban cho mẹ, là nguồn sức mạnh để mẹ vượt qua tất cả. Mẹ dành tất cả cho chúng tôi tình yêu thương của một người mẹ và của cả một người cha. Bố bỏ đi không chút trách nhiệm khi em tôi tốt nghiệp lớp 12 , con tôi cũng vừa tốt nghiệp cao đẳng. Mẹ chạy đôn chạy đáo lo việc cho con cái.
Tôi nhận quyết định công tác cách nhà 50 cây số. Ngày đi nhận việc, trời mưa tầm tã , 5 giờ sáng đã phải lên đường , một thân một mình với chiếc ba lô nhỏ.Nhìn mẹ nước mắt lưng tròng lòng tôi đau như cắt không muốn dời xa. Mẹ sẽ buồn và cô đơn lắm. Nhà có mỗi đứa con gái chấy giận lúc nào cũng quẩn quanh mẹ.

Nhiều người bảo tôi giống mẹ. Và sự giống nhau đó không chỉ ở tính cách mà ở cả sự bất hạnh. Một năm sau ngày cưới , vợ chồng tôi li hôn. Tôi cũng không níu giữ được người đàn ông của mình giống như mẹ không níu giữ được bố. Tôi đau đớn, suy sụp tưởng như không thể vượt qua được. 25 tuổi , tôi một đời chồng, tương lai của tôi gần như đóng lại . Mẹ thương con đến thắt ruột thắt gan , đôi mắt mẹ trũng sâu , thâm quầng. Em tôi kể , những ngày chị đi mẹ không ngủ được, đêm đêm mẹ lại ra phòng khách ngồi một mình và khóc. Vậy mà trước mặt tôi mẹ luôn cứng rắn , động viên tôi cố gắng , phải biết chăm sóc cho bản thân mình. Những đêm nằm cạnh mẹ , thỉnh thoảng thấy mẹ giật mình tỉnh giấc , vỗ nhè nhẹ lên người tôi và hỏi : ” Ngủ được không con … Đừng nghĩ ngợi , nhắm mắt ngủ đi. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi “. Nước mắt giàn giụa , không dám khóc thành tiếng , giờ tôi mới hiểu nỗi đau mà mẹ đã phải trải qua. Và tôi hận , hận bố tôi và người mà tôi đã từng gọi là chồng. Mẹ không trách móc gì chồng tôi. Mỗi khi tôi về , mẹ lại đưa tôi đến ngôi chùa cách nhà 2 cây só để nghe giảng đạo Phật. Tôi thấy lòng mình thanh thản , tĩnh lặng lạ thường. Mẹ nói : ” Cho đến giờ , mẹ không còn hận bố các con nữa . Ông ấy đã có cuộc sống riêng, đó là con đường mà ông ấy lựa chọn. Mẹ có các con , các con ngoan ngoãn, trưởng thành là niềm hạnh phúc lớn nhất của mẹ. Mẹ đã cho bà nội các con thấy mẹ đủ sức che chở và nuôi dạy các con khôn lớn . Hãy sống bao dung với mọi người . Đừng hận thù ai cả. Con hãy ngẩng cao đầu sống để không hổ thẹn với chính mình . Mẹ tin con mẹ “.
Tôi gục đầu vào lòng mẹ mà khóc. Mẹ của con , con cảm ơn ông trời đã cho con được làm con của mẹ. Con sẽ ngẩng cao đầu tự tin bước tiếp trên con đường của mình . Xin mẹ hãy luôn ở bên con… kiếp này , kiếp sau , và mãi mãi về sau.
(...)
Theo: Truyennganhay
Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù
Kỹ Thuật: Nhím Xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.