Chó Yes không có thích nước đâu nghen ( Aha, mình có mặt - phần 4 )
2014-10-04 09:53
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù, Hằng Nga
Thân phận của mèo Múp có phần đỡ hơn, nó chỉ phải tắm vào mỗi buổi chiều Chủ Nhật khi dì Bốn được nghỉ làm. Mỗi lần tắm, dì Bốn pha cho nó một thau nước ấm đàng hoàng, lại có cả chai sữa gội đầu có mùi dâu mùi táo gì đó rất thơm. Nghe mèo Múp kể mà mình phát rùng mình vì ghen tị:
-Dì Bốn dùng sữa gội đầu và cả lượt nhựa nữa để chải lông cho tớ. Tắm xong, dì Bốn quấn tớ trong một chiếc khăn lông cũ, lau khắp người tớ cho thật khô ráo. Sau đó dì Bốn dùng máy sấy nóng để sấy cho bộ lông tớ phồng phồng lên, vừa nhẹ nhàng như mây vừa thơm phức như tơ.
Mình bèn hỏi thằng Định tại sao nó không lấy khăn lau khô bộ lông của mình, mà bắt mình phải đứng trên mặt bàn suốt hai tiếng đồng hồ phơi người dưới nắng. Thằng Định trả lời tỉnh bơ:
-Mày là chó vá, chó phèn, chó mực, chứ có phải chó xù Nhật Bản đâu. Với lại nhà dì Bốn không có con nít, nên mèo Múp được cưng là phải. Còn mày, ai thèm cưng mày? Chẳng lẽ tao mà đi cưng mày hay sao? Thôi nhảm quá Toàn ơi!

Nghe mình càm ràm về cái vụ tắm, mấy nhóc gà con xúm xít lại phân bì:
-Anh Yes có cậu chủ tắm cho, sướng muốn chết còn than thở gì nữa! Tụi em mà bị quăng vô nước là chìm lĩm hết, có muốn ở sạch cũng không được!
Đúng rồi, mình biết chỉ có lũ vịt cạp cạp là thích lội nước thôi. Nhớ hồi đó nhóm học sinh quậy phá tụi mình hay cải biên ca dao và nghêu ngao đọc lo để chọc phá hết người này sang người kia. Có một lần mình đã cải biên ca dao thành hai câu:
Mấy đời thầy Toán dám chơi bài cào!”
sau khi mình bị thầy Phú dạy môn Toán nắm lỗ tai kéo lên văn phòng Giám thị vì rủ rê mấy đứa bạn trong tổ ngồi đánh bài cào trong nhà vệ sinh nam. Bây giờ sống trong bộ vó của con chó Yes, có nhiều thời gian nhìn kỹ lại bản thân, mình mới thấy mấy cái trò quậy phá thời đó thiệt là nhảm nhí. Giá mà lúc đó mình biết đến hậu quả như hiện nay thì cũng đâu đến nỗi phải để vị Thần Đạo Đức trừng phạt thê thảm đến như vậy.
Mình bèn an ủi lũ gà con:
-Không sao, mai mốt anh Yes bày cho mấy cưng bơi. Lúc đó mấy cưng sẽ bơi giỏi hơn đám vịt cạp cạp ở nhà bên cạnh nữa.
Một nhóc gà tỏ vẻ không tin tưởng mình lắm:
-Lũ gà tụi em không có biết bơi anh Yes ơi! Anh thử tập cho mẹ của tụi em biết bơi đi, bảo đảm ngay sau đó là mẹ tụi em ngợp ngợp nước rồi tự nhảy vô nồi thành món cà ri liền! Chuyện gà biết bơi chỉ có trong chuyện cổ tích thôi anh Yes ơi!
Mình cười thầm và nghĩ bụng: Chẳng lẽ thằng Toàn bị biến thành chó cũng có trong chuyện cổ tích hay sao? Vừa lúc đó chị Phương là chị họ của thằng Định từ nhà trước đi thẳng ra nhà sau tìm kiếm mình. Giọng chị Phương lảnh lót:
-Yes ơi! Yes à! Yes ăn cứt gà! Yes ị không ra!
Chị Phương bồng mình lên và nựng nịu:
-Có đúng không nhóc? Có đúng là Yes thích ăn cứt gà phải không? Hả? Không thích thì thôi chứ làm gì mà giận tui? Coi cái mặt giận thấy ghét không kìa? Một lát nữa chị Phương cho Yes ăn chè bắp nước dừa nghen. Thêm một cây bò bía lạp xưởng nữa. Chịu không? Đừng có giận chị Phương mà. Cái mặt Yes nhìn xù xụ xấu lắm nè.

Lúc 3 giờ sáng mình khều khều thằng Định thức dậy. Hình như nó cũng hồi hộp như mình nên khi mình vừa đụng vào người nó là nó tỉnh ngủ ngay. Vài phút sau cả nhà nó lục đục thức dậy hết, bật đèn sáng choang. Nửa tiếng sau gia đình thằng Định, chị Phương và mình có mặt ở đầu hẻm, chờ xe đò tới đón.
Trên xe đò mọi người lại ngủ tiếp. Hay quá, mình cũng nằm khoanh tròn bên chân thằng Định và ngủ theo. Không khí trong xe ấm áp và im lặng, tiếng máy xe chạy êm ru bà rù, thỉnh thoảng vài người bật lên vài tiếng ho khúc khắc nho nhỏ, tuyệt vời quá, tội gì mà không ngủ thêm cho đến khi chiếc xe tới nơi!
Ba mẹ thằng Định thuê một cây dù to với bốn chiếc ghế xếp. Chất mấy chiếc ba lô gọn ghẽ đâu vào đó, ba mẹ nó kêu chị Phương và thằng Định đi ăn sáng. Biết tính mình không thích móng chân bị dính đất cát nên trước khi đi, thằng Định vuốt ve đầu mình và dặn dò mình kỹ lưỡng:
-Mày ở đây canh chừng cây dù, bốn cái ghế với tất cả đồ đạc nghen. Nhớ nè Yes: Không cho bọn người xấu tới gần và ăn cắp. Nhớ nữa nè Yes: Bọn họ quăng cho mày miếng thịt hay miếng cá thì không được ăn. Trong thức ăn có thuốc độc đó. Mày hiểu chưa? Nếu hiểu thì gật đầu cho tao yên tâm.
Tôi gục gặc đầu. Chị Phương vỗ nhẹ lên vai tôi khen ngợi:
-Yes giỏi quá. Ở đây coi chừng “nhà” nghen cưng. Lát nữa chị mang về cho cưng mấy lát chả lụa. Yes cưng của chị giỏi lắm.
Mình phổng mũi lên trước những lời khen. Mấy phút sau cả gia đình thằng Định đi mất, chung quanh mình lúc đó chỉ toàn người lạ và người lạ. Mình nằm khoanh người bên cạnh đống balô của cả nhà thằng Định, khép mắt lim dim nhưng hai tai vẫn vểnh lên nghe ngóng mọi tiếng động chung quanh. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ rì rào không dứt. Tiếng người cười nói lao xao. Tiếng người bán hàng rong rao hàng và mời mọc. Tiếng gió hu hú qua những đồi đá. Tiếng con nít khóc, kêu “mẹ ơi… mẹ ơi”. Tiếng bọn trẻ hét lên khi chọc ghẹo nhau. Mình lắng nghe và chưa bao giờ cảm thấy những âm thanh bình thường trong cuộc sống hàng ngày lại tuyệt vời đến như vậy!
Tác giả: Nhà văn Nguyễn Thị Bích Nga
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Hằng Nga
Kỹ thuật : Nhím Xù
(...)
Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Replay Blog Radio: Điều ước ngàn cánh hạc
Rất nhiều người tin vào điều ước khi ta gấp được một ngàn cánh hạc sẽ mang điều ước của ta trở thành hiện thực. Nhưng nếu ta đã chờ đợi qua cả ngàn ngày mà những cánh hạc vẫn chưa mang điều kỳ diệu tới, người ta mong chờ vẫn im lặng, bên ta lại xuất hiện những mối quan hệ mới, nếu như trong lòng không vướng mắc một sự đợi chờ, tình yêu có đến?

Blog Radio 757: Một tiếng gọi cho tôi cảm giác ấm lòng
Con tim tôi lại loạn nhịp như khi nghe lời tỏ tình năm xưa. Dù cho bao nhiêu năm có trôi qua, vẫn chỉ có tiếng gọi ấy có thể đem lại cho tôi cảm giác ấm lòng đến thế. Thước phim hồi ức như được tua ngược lại những giây phút tuyệt đẹp của rất nhiều năm trước.

Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa
Điều tốt nhất sau khi chia tay là hãy sống tích cực lên, hãy yêu lấy bản thân và trân trọng những gì mình đang có. Đời là vô thường. Nếu ta không biết trân trọng và gìn giữ những người xung quanh thì đến khi đánh mất sẽ rất đau.

Replay Blog Radio: Đợi mưa
Tình yêu như cơn mưa lặng thầm đến khi nào không ai hay biết. Để rồi khi mưa tạnh, trái tim vẫn ngẩn ngơ nằm đấy, trải qua bao lâu chăng nữa vẫn ướt mềm chẳng thể nào được hong khô.

Blog Radio 756: Một nửa tình yêu không xứng đáng được gọi là tình yêu
Một nửa ly cà phê vẫn là cà phê. Một nửa chiếc bánh vẫn gọi là bánh. Nhưng một nửa tình yêu thì không đáng được gọi là yêu. Cô đã yêu anh chỉ với một nửa trái tim mình, nửa còn lại dành cho sự tính toán.

Replay Blog Radio: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ta đi
Trong những tháng ngày cả nỗi buồn cũng rời bỏ chúng ta mà ra đi là những phút giây thật sự rất đau khổ. Khi bóng tối bủa vây cả cuộc đời mình tôi nhận ra cả cái bóng của mình cũng rời bỏ mình trong những lúc tối tăm nhất.

Replay Blog Radio: Những lá thư bay
Anh nắm chặt tay cô khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô - Mối tình đầu của chúng ta đã xuất hiện từ lâu, nhưng bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Blog Radio 755: Nếu yêu anh, xin em đừng là gió
Người ta vẫn thường nói Thiên Bình là gió, gió lãng du, không bao giờ ở yên mãi một nơi, cơn gió đi rồi đến lúc nào đó có thể sẽ quay về chốn cũ hoặc cũng có thể không. Nhưng nếu yêu anh, xin em đừng là gió.

Anh sẽ nhớ về em một lần sau cuối
Tháng năm vẫn thế, vội vàng qua đi trong lặng lẽ. Cả anh và em, cả những kỷ niệm của chúng ta cũng sẽ già cỗi, cũng hóa thành một câu chuyện cổ tích mà chẳng ai thèm nhớ đến hay kể lại.

Replay Blog Radio: Nơi hạnh phúc nhất
Khi yêu một người đã ở bên cạnh mình từ rất lâu, bạn thường tự thắc mắc tại sao trước đây mình không có những cảm xúc này với người đó.