Mẹ của tôi cũng chẳng phải siêu anh hùng
2023-02-02 01:20
Tác giả:
Aicii
blogradio.vn - Thỉnh thoảng, mẹ cứ như người thiếu nữ trẻ như thế, vẫn thích được mặc đồ mới, thích được nhận quà và thích khoe khoang. Nhưng càng như thế, tôi càng cảm thấy mẹ mình chân thực hơn, vĩ đại hơn gấp mấy nghìn lần.
***
Tôi hiện nay đã sống trên đời được 21 năm, một độ tuổi đã không còn gọi là trẻ con hay bồng bột nữa. Tôi đã phải trưởng thành, và cái giá cho sự trưởng thành của tôi chính là những điều mà tôi buộc phải tiếp nhận, cụ thể hơn, đó là mẹ của tôi không phải một siêu anh hùng như ngày bé tôi thường hay nghĩ.
Mẹ của tôi là một giáo viên tiếng anh, suốt hơn 20 năm qua, đối với tôi, mẹ tôi luôn là một người phụ nữ tuyệt vời nhất.

Mẹ tôi có thể dậy rất sớm vào mỗi buổi sáng, chuẩn bị những bữa ăn hoàn hảo nhất cho tôi và ba. Sau đó khoác lên mình bộ áo dài hay bộ đồ com lê, mẹ tôi trở thành người lái đò mà sách vở Việt Nam xưa thường hay ca tụng. Mẹ chèo chống cho cả gia đình, và rồi cũng đỡ đần cho biết bao thế hệ cắp sách đến trường.
Cả những con chữ tiếng anh đầu tiên tôi bập bẹ, từ a, b, c cho đến one, two, three, đều được mẹ tôi dạy cho. Những tràng vỗ tay khích lệ của mẹ cũng mờ dần trong kí ức của tôi từ lúc nào tôi chả hay biết. Thỉnh thoảng nhớ lại, mũi chỉ còn chút cay xót thoáng qua.
Chính vì mẹ quá tuyệt vời, nên hình như tôi quên mất rằng mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ lần đầu làm mẹ. Mẹ vẫn rất thích được ngủ, mẹ thích được ngủ nướng đến sau 7 giờ, thích được nằm ườn ra và không làm gì cả. Nhưng hình như sau khi có tôi trên đời, mẹ chẳng còn thực hiện được những điều nhỏ nhoi đó nữa. Một ngày của mẹ luôn bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng và kết thúc lúc 9 giờ tối, chưa một lần thay đổi suốt 21 năm qua.
Mẹ chăm cho tôi rất khéo, ủi cho tôi từng chiếc áo dài phẳng phiu thơm tho mỗi sáng. Nhưng bù lại, những chiếc áo dài của mẹ mẹ chẳng có thời gian ủi bao giờ. Mẹ luôn cười rồi bảo tôi hãy tươm tất luôn cả phần của mẹ nhé. Lúc bé tôi chỉ nghe rồi chả buồn để tâm, nghĩ rằng mẹ lười thôi.
Mẹ tôi gìn giữ quần áo rất kĩ lưỡng. Tôi cứ nghĩ mẹ cầu toàn. Nhưng thật ra mẹ muốn giữ áo mẹ được mới, rồi dành dụm tiền mua quần áo mới cho chồng cho con của mẹ. Lần nào đi trung tâm thương mại, mẹ cũng nhớ mua cho ba vài chiếc áo thun mới hay đôi dép kẹp, nhưng hình như tôi chưa thấy mẹ nhớ đến bản thân mẹ bao giờ.
Tết năm ngoái, lần đầu tiên tôi kiếm ra được tiền bằng chính sức lực của mình, tôi mua cho mẹ chiếc váy mới. Mẹ hạnh phúc vô cùng, mẹ cứ treo nó trong tủ không nỡ mặc, chỉ dám mặc mỗi ngày mùng 1, thỉnh thoảng có bạn bè đến mẹ lại hí hửng mang ra khoe, bảo là con gái mẹ mua cho. Thỉnh thoảng, mẹ cứ như người thiếu nữ trẻ như thế, vẫn thích được mặc đồ mới, thích được nhận quà và thích khoe khoang. Nhưng càng như thế, tôi càng cảm thấy mẹ mình chân thực hơn, vĩ đại hơn gấp mấy nghìn lần.
.jpg)
Lấy chồng ở tuổi 22, có con ở tuổi 24, mẹ tôi gần như dành trọn tuổi xuân cho chồng và con cái. Năm ngoái đổi sách giáo khoa, mẹ tôi phải dành rất nhiều thời gian để học thêm kiến thức mới dạy lại cho học sinh của mẹ. Nhìn mẹ đeo cặp kính lão, ngồi viết ra từng từ vựng mới, học đi học lại rất nhiều lần mới nhớ, tôi mới biết hình như mẹ mình già đi rất nhiều rồi.
Thời gian đổi thay, mẹ không còn là người con gái trẻ dạy tôi từ vựng mới như ngày cũ, thỉnh thoảng mẹ lại mang sách ra hỏi tôi những từ vựng mà mẹ học mãi không nhớ được, mẹ nheo đôi mắt đầy vết chân chim, cười khổ nói với tôi mẹ học mà cứ quên đi mãi, nhưng vẫn cố gắng để còn dạy lại cho học sinh. Tôi cũng chỉ có thể nhìn mẹ, rồi bỗng dưng đôi mắt cay cay.
Ở tuổi U50, mẹ tôi đã sống đầy trọn vẹn và tận tâm với đời. Mẹ sống hết mình với vai trò là một nhà giáo, sống chung thủy với vai trò người vợ và là một người mẹ yêu con nhất trên đời. Dù cho thời gian đó đổi thay, nhưng mẹ tôi vĩnh viễn vẫn thế, vẫn là người mẹ mà tôi thần tượng nhất trên đời.
Ai rồi cũng phải lớn, và rồi sẽ có ngày bạn nhận ra một điều, bố mẹ chúng ta không phải là một siêu anh hùng. Họ cũng chỉ là những người rất đỗi bình thường, chỉ là họ cống hiến cho chúng ta nhiều đến nỗi họ trở nên phi thường vô cùng. Hãy yêu mến gia đình của mình, chúng ta không bao giờ biết được đâu là lần cuối bên nhau, vì vậy hãy trân trọng từng phút giây còn bên cạnh những người mà chúng ta yêu quý.
Cầu chúc cho những người đang đọc bài viết này, những người có ba mẹ và người thân sẽ luôn được an vui và hạnh phúc.
© Aicii - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu một ngày cảm thấy mệt mỏi, cho con về nhà với mẹ nhé! | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

















