Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gặp anh là định mệnh

2023-01-20 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc đầu tiên hai đứa nói chuyện với nhau cho đến khi yêu nhau đều ở trong hoàn cảnh éo le nhưng có gì đó như được sắp đặt. Ở trong cái hoàn cảnh mà sự giúp đỡ, quan tâm nhau không thể từ chối được. Và chúng tôi đã yêu nhau trong hoàn cảnh như thế đó.

***

Tôi năm đó là một cô gái 27 tuổi chưa từng có một tình yêu gọi là chính thức nào. Nói đơn giản hơn là tôi chưa từng yêu ai. Nhiều người không tin rằng một cô gái 27 tuổi, ở một độ tuổi không phải là nhỏ mà chưa từng có người yêu nghe hơi khó tin, nhưng đó là sự thật. Cô gái mà hàng ngày chỉ quanh quẩn giữa việc học, đi làm và chưa từng có suy nghĩ yêu đương bất kì ai. Cuộc sống trôi qua như vậy, nhẹ nhàng và yên bình cho tới ngày anh xuất hiện

Hồi đó là sau nghỉ lễ, tôi mới đi du lịch về thì nghe tin chỗ nhà hàng tôi ăn khi đi du lịch có F0. Khi đó Covid bắt đầu bùng nổ, khi đó vắc xin chưa được phổ biến như bây giờ nên tâm lý mọi người thường rất lo sợ và hoang mang, tôi cũng vậy. Cách ly ở nhà trong nỗi lo sợ tột độ thì bỗng dưng có tin nhắn đến

“Chào em, anh là M biết em qua một người bạn của em”.

thanh_xuan_11_(1)

Thực ra trước đó một người bạn của tôi có quen anh và giới thiệu qua cho tôi nên tôi cũng biết sơ sơ về anh rồi, nhưng tôi vẫn muốn tự anh nói ra nên tôi giả vờ như chưa biết gì. Anh là người cùng quê với tôi, nhưng gia đình anh vào thành phố Hồ Chí Minh sinh sống từ nhỏ nên tôi không biết anh mà chỉ biết thông qua lời kể của bạn tôi. Nói chuyện một hồi tôi mới nói rằng tôi đang cách ly ở nhà do Covid thì lại đúng lúc anh là bác sĩ tuyến đầu chống dịch.

Bằng kinh nghiệm của mình anh trấn an tư tưởng, động viên tôi cho vơi đi nỗi lo sợ đang hiện hữu trong tôi. Rồi càng nói chuyện tôi lại càng cuốn theo những câu chuyện anh kể, những lời quan tâm, hỏi han tôi mỗi ngày. Có anh, được anh quan tâm, động viên mỗi ngày và dần dần tôi mở lòng mình lúc nào không hay. Và cứ thế chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại được hơn 3 tháng. 

Cứ tưởng chuyện của chúng tôi êm đềm trôi qua như vậy. Nhưng không, thời điểm đó thành phố Hồ Chí Minh bắt đầu bùng dịch, anh bắt đầu suy nghĩ tiêu cực, suy nghĩ rằng 2 đứa mà tiến xa hơn thì sẽ phải yêu xa, hiện tại dịch bệnh như vậy, không có việc làm thì mình có lo nổi cho cô ấy không? Nói chuyện hàng ngày anh không bao giờ nói tới. Cho đến một ngày, tôi gặp vấn đề áp lực trên công ty, và khi nói chuyện với anh hai đứa đã bắt đầu cãi vã. Khởi nguồn vấn đề không có gì to tát nhưng do tôi đang stress, và anh cũng đang tiêu cực trong suy nghĩ nên anh quyết định chúng tôi nên dừng lại, để em đi tìm người tốt hơn anh. 

thanh_xuan_12

Lý do đó tôi cũng đọc được và nghe được từ rất nhiều người rồi và tôi nghĩ đó là một lý do xáo rỗng, cho đến khi chính tôi cũng rơi vào trong hoàn cảnh đó. Nói qua nói lại thì cuối cùng tôi và anh cũng đã quyết định dừng lại. Dừng lại khi cả hai vẫn còn tình cảm với nhau.

Ban đầu tôi cứ nghĩ, chắc anh nóng giận lúc đó thôi, rồi cứ mong ngóng từng ngày anh liên lạc lại. Tôi cũng không có can đảm để nhắn tin trước cho anh. Và cứ thế cả 2 im lặng mấy tháng liền. Rồi một ngày anh có gửi cho tôi một video gửi gắm nỗi niềm của anh nhưng tôi nghĩ chắc anh gửi nhầm và tôi cũng không xem. Cả hai lại im lặng thêm một thời gian nữa.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn 5 tháng kể từ ngày đó. Tôi cũng đã quen với cuộc sống một mình không có anh bên cạnh. Bỗng nhiên tin nhắn của bạn tôi đến

“Anh M có nói chuyện gì với mày không?”

Tôi còn nghĩ trong đầu nay bạn mình nó bị gì à, bởi vì từ hôm quyết định dừng lại tôi có kể cho nó nghe, và trong khoảng thời gian 5 tháng đó tôi với nó cũng nói chuyện mà không hề đề cập gì đến anh, tự dưng nay lại nhắc đến anh.

“Không, từ hôm đó có liên lạc gì nữa đâu”

Rồi nó cũng ậm ừ.

“Ờ, thế thôi”

Bất giác một linh cảm gì đó lóe lên trong đầu tối nhưng rất mơ hồ. Tối hôm đó, bỗng nhiên có tin nhắn tới. Đó là tin nhắn của anh

“Anh về quê rồi nè em. Cho anh cơ hội được nói chuyện lại với em được không?”

Đọc xong dòng tin nhắn, tôi không biết cảm xúc lúc đó của mình ra sao nữa. Tự dưng nước mắt cứ trào ra, những ấm ức trong lòng bấy lâu nay chợt như vỡ òa. Tại sao anh lại bỏ tôi một mình, tại sao không nhắn cho tôi sớm hơn… hàng tá những câu hỏi, những băn khoăn mà tôi không thể nói được thành lời. 

Anh nói với tôi những suy nghĩ tiêu cực của anh thời gian đó, và nói về cuộc sống của anh trong khoảng thời gian dừng lại của hai đứa, anh cũng hỏi về cuộc sống hiện tại của tôi nhưng tôi chỉ trả lời cho qua vì tôi vẫn chưa thích ứng lại được những quan tâm của anh với tôi.

em_1a

Nhắn tin qua lại vài ngày, anh nói muốn gặp mặt trực tiếp với tôi để nói trực tiếp những nỗi lòng của anh trong thời gian qua. Thực ra quen nhau cũng được mấy tháng nhưng do khoảng cách địa lý xa xôi, hai đứa chưa có cơ hội được gặp mặt nhau, lần này là lần đầu tiên. 

Ngày hôm đó, anh qua đón tôi, lần đầu hai đứa gặp nhau mà chỉ biết nhìn nhau rồi cười không nói được câu gì. Phải mất một lúc mới bắt đầu câu chuyện, kể cho nhau nghe những tâm sự trong thời gian vừa qua. Trong thời gian vừa qua, tôi cũng được nghe về cuộc sống của anh, về tâm tư của anh đối với tôi thông qua người bạn của tôi nên tôi cũng hiểu được tình cảm của anh đối với tôi như thế nào. 

Thời gian vừa qua tôi không trách anh mà tôi thấy buồn và tủi thân. Bởi anh là người đầu tiên khiến tôi mở lòng và chính anh cũng là người bỏ tôi lại một mình, không phải vì hai đứa không hợp hay không còn tình cảm, mà bởi vì những suy nghĩ tiêu cực ở trong anh. Nói chuyện với nhau một hồi lâu, tôi và anh cũng hiểu ra được phần nào vấn đề và cũng giải tỏa được những thắc mắc của nhau.

Gặp lại anh, cuộc sống của tôi bắt đầu vui vẻ trở lại. Nhưng niềm vui ấy chưa được bao lâu thì bố tôi gặp tai nạn phải nhập viện. Chỉ còn 2 ngày nữa là Tết, Tết là ngày mà cả gia đình đoàn viên, vui vẻ bên nhau. Nhưng năm đó niềm vui ấy lại không có ở gia đình của tôi. Tối hôm đó bố tôi nhập viện, anh và bố anh đưa bố mẹ tôi lên viện, còn tôi ở nhà chăm hai đứa em. 

Mới đi được một lúc thì vợ chồng chú tôi đi xe máy đi lên viện cùng. Tôi ở nhà lòng dạ rối bời, nóng như lửa đốt, ngóng từng tin nhắn từ anh về tình trạng của bố tôi. Anh đưa bố mẹ tôi lên nhập viện xong rồi về nhà bằng xe máy mà chú tôi đi lên. Lúc đi do vội vàng, anh chỉ đi mỗi đôi dép, mặc bộ quần áo mỏng. Nhưng khi về do chú tôi ở lại viện cùng bố mẹ tôi, anh phải chở thím tôi về nhà bằng xe máy. 

Trời mùa đông về đêm trở lạnh thêm, hôm đó lại mưa bay bay càng làm cho cái lạnh thêm cứa da cứa thịt. Anh mặc mỗi cái áo mỏng, chân không đi tất vượt 20km từ bệnh viện về tới nhà. Về đến nhà nhìn dáng vẻ run cầm cập, tay chân thâm tím tôi bất giác lao vào ôm anh và khóc òa như một đứa trẻ. Trong lòng tôi hỗn độn những cảm xúc, thương bố đau đớn nằm ở viện, thương mẹ đôn đáo chăm lo cho bố, thương anh, thương cả hai đứa em thơ ngây của tôi nữa.

anh_2

Vậy là những ngày Tết tôi phải một mình dọn dẹp, một mình chuẩn bị đồ lễ thắp hương, chuẩn bị mâm cỗ ngày tết cho đúng nghĩa là ngày tết. Nhưng chỉ khác là Tết năm nay không vui như mọi năm nữa. Mọi năm bố mẹ ở nhà, tôi chỉ phụ mẹ nấu nướng, còn lại những thứ cần chuẩn bị đều có bố mẹ lo cho hết. Năm nay, một mình làm hết, thực sự tôi không biết phải chuẩn bị từ đâu và như thế nào, cần chuẩn bị gì, làm như thế nào tôi đều phải gọi điện hỏi mẹ từng chút một. 

Cứ mỗi lần gọi cho mẹ là nước mắt lại trực trào nhưng tôi vẫn kìm nén, giả vờ là mình ổn, các em không sao để cho bố mẹ bớt lo. Nhưng may sao, khi đó tôi lại có anh bên cạnh. Từ lúc bố tôi xảy ra chuyện, anh thường ghé qua nhà chăm sóc cho ba chị em tôi, bất cứ khi nào rảnh lại ra chơi với ba chị em cho đỡ buồn, an ủi và động viên giúp tôi mạnh mẽ hơn. Lúc ấy, anh như là một chỗ dựa vững chắc để tôi dựa vào. Và cứ thế tôi đã nhận lời yêu anh vì sự chân thành của anh trong hoàn cảnh éo le ấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc đầu tiên hai đứa nói chuyện với nhau cho đến khi yêu nhau đều ở trong hoàn cảnh éo le nhưng có gì đó như được sắp đặt. Ở trong cái hoàn cảnh mà sự giúp đỡ, quan tâm nhau không thể từ chối được. Và chúng tôi đã yêu nhau trong hoàn cảnh như thế đó.

© Thị Phượng Vũ - blogradio.vn                 

Xem thêm: Có lẽ đã đến lúc để quên em | Radio Tình yêu



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top