Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của con là được làm con bố mẹ
2023-01-24 01:20
Tác giả:
Phuong Uyen Ngo Tran
blogradio.vn - Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mình là được làm con của bố mẹ, càng thời gian gần Tết, mình chỉ mong sớm được về nhà, sắm sửa áo quần cho bố mẹ, cùng bố mẹ đi chúc Tết, thấy mẹ xúng xính quần áo mới, cười tít mắt với bà con họ hàng vì con mình mua cho mẹ quà Tết, hay bố tự hào khoe với nhà hàng xóm rằng con ông giỏi đến dường nào, bao nhiêu thôi mình đã nghĩ Tết này đã đủ ý nghĩa với bản thân mình lắm rồi.
***
Gần Tết chắc các bạn cũng bắt đầu hối hả chạy đua với thời gian để hoàn thành sớm công việc, nhận lương thưởng Tết, rồi chạy thật nhanh về quê, cả nhà nôn nao sắm sửa nhà cửa trang trí Tết rồi nhỉ?
Bố mẹ mình là nông dân, nên chẳng bao giờ biết đến câu chuyện “tiền thưởng Tết” là gì hay nên nghỉ Tết rồi thì đi du lịch ở đâu, hay khi nào thì được nghỉ Tết đâu. Mà là những câu chuyện mùng 1 Tết hay ngày nào cũng phải đi cắt cỏ bò, cho bò ăn, tưới tắm cho cây, tháng nào gieo trồng cây nào, rồi khi nào thu hoạch, thu hoạch cần bao nhiêu người, rồi lại đắn đo thế nào cho tốt, Tết nào cũng thế, cả năm với ruộng đồng và cây cỏ. Bố mẹ mình là nông dân, nên chẳng bao giờ có cái gọi là thứ 7 hay Chủ Nhật, vì chẳng có ngày nào bố mẹ được nghỉ cả. Và càng không có chuyện nắng thì đi ngủ, mưa lại nghỉ, mát mát thì đi chơi. Kể cả có bão bùng cũng không thể ngǎп cản được sự chăm chỉ của bố mẹ mình.
Vào những ngày lạnh lẽo, khi người ta trong chăn ấm đi ngủ thì đâu đó ở những thửa ruộng kia có bố đang lội nước, chăm cho từng thửa ruộng và cứ thế chân trần, tay không đối mặt với cái lạnh cắt da, ᴄắt thịt ấy. Cũng chính vì công việc làm nông, bố mẹ mình luôn khoác lên người những chiếc áo đã sờn, đôi khi rách cả vai, mua cho mẹ nhiều áo mới lắm nhưng mẹ đều cất đi để dành cho những dịp quan trọng thôi. Mẹ bảo đi ruộng đất mà áo mới thì rồi cũng hỏng hết.
Năm tháng rồi dần qua, bố mẹ mình bây giờ đã ngoài 50 rồi, đôi khi muốn một lần được đi chơi xa như bao người, đi đây đi đó để có thể một lần ra khỏi lũy tre làng quá hai ngày. Nhưng là nông dân, tất cả mọi thứ bố mẹ đều quy ra thóc gạo, thịt bò, thịt lợn. Mẹ tiếc vì tốn kém, công sức cả năm trời lại tiêu pha cho mỗi vài ba ngày thì phí lắm, "tiền ấy bằng làm ruộng cả năm đấy con ạ!". Bản thân làm con rất muốn bù đắp những vất vả của bố mẹ bằng những chuyến đi chơi, nhưng rất khó để làm được và cũng không biết có làm được không.
Cũng nhờ có bố mẹ là nông dân, nên mình mới có ngày hôm nay. Mình vẫn còn nhớ mãi cái hình ảnh năm đó, năm mình 4-5 tuổi, bố mẹ mang hai anh em đi mua bán từng cọng rau, miếng thịt, mời mọc từng người để có thể bán kiếm lấy tiền nuôi con.
Lúc đấy khó khăn lắm, cực khổ với nghề nông bao năm, lúc đấy khó khăn đến không có miếng ăn nhưng không hiểu sao bố mẹ có thể gồng gánh được, đôi lúc mình nghĩ, đổi lại là bản thân mình, mình chắc có lẽ không làm được thế. Không hiểu sao nhưng ký ức đó khắc mãi trong lòng mình cho đến bây giờ, những hình ảnh mà đổi bằng tiền chắc cũng sẽ không bao giờ có lại được.
Hồi cấp 2, cấp 3, mình lười học là nghĩ đến bố, bố không muốn mình hư hỏng, bố không muốn mình chơi với bạn bè lêu lỏng là mình sẽ nghỉ chơi. Chỉ cần bố thích là mình sẽ làm theo để bố vui lòng và hãnh diện, mà cũng nhờ vậy, cấp 2 mình học nhất lớp, cấp 3 học chuyên, để mỗi lần bố mẹ đi họp phụ huynh cảm thấy hãnh diện về mình.
Cũng nhờ có bố mẹ là nông dân, mình mới có thể có cuộc sống tốt được như bây giờ, tuy là một cuộc sống không tốt nhất, nhưng có lẽ tốt hơn bố mẹ ở tầm tuổi mình. Mình hiện tại cũng có một công việc mà rất nhiều cũng ước mơ, có chỗ đứng cụ thể trong xã hội, tự bản thân đứng được trên mảnh đất xa lạ.
Ước mơ của bố mẹ là được xuất khẩu nông sản ra nước ngoài, cho đến bây giờ mình muốn được thay bố mẹ thực hiện ước mơ này. Tuy bây giờ mặc dù ước mơ đó của bố mình chưa thực hiện được, mình sẽ cố gắng đi từng bước. Mình vẫn rất khao khát một lúc nào đó, mình sẽ xuất khẩu được nông sản quê nhà sang nước ngoài, để nông sản Việt Nam được liệt kê trên bản đồ Thế giới. Nghe thì lớn lao, vĩ mô thật, nhưng không làm thì chẳng bao giờ chạm đến ước mơ mà đúng không.
Và rồi khi mình lập nghiệp ở nơi mới, môi trường hiện đại hơn, xung quanh ai cũng giàu, ăn mặc lịch sự, xinh đẹp và thời trang hơn, hỏi có bố mẹ là nông dân mình có ngại không? Các bạn nghĩ xem câu trả lời là gì, đương nhiên là ngại, nhưng bản thân mình ngại với bố mẹ và bản thân vì mình vẫn chưa lo cho bố mẹ nhiều như bố mẹ lo cho hai anh em.
Mình luôn tự hào bố mẹ là nông dân, tuy họ là nông dân nhưng bản thân họ nuôi được con học trường thành phố, hai anh em mình đều có cuộc sống tốt hơn, có công việc ổn định, đủ nuôi sống bản thân và như thế là đã tốt hơn nhiều người rồi.
Hồi đi học Đại học bố mình còn chắc nịch khẳng định rằng “con cứ học Đại học như bao người, không có tiền đóng tiền học bố bán đất.” Với tình yêu thương quá lớn như vậy, bản thân lúc mới sinh ra mình đâu có gì, không có bố mẹ bây giờ mình chẳng biết bản thân mình là ai, mình đâu thể nào không tự hào. Cũng chính nhờ việc mình đã chứng kiến bố mẹ làm việc vất vả như thế nào, nên mình được rèn dũa tư duy phải làm việc chăm chỉ, không được ăn xài phung phí, khi làm ra được tiền rồi thì phải chia sẻ cho người khác khó khăn hơn.
Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của mình là được làm con của bố mẹ, càng thời gian gần Tết, mình chỉ mong sớm được về nhà, sắm sửa áo quần cho bố mẹ, cùng bố mẹ đi chúc Tết, thấy mẹ xúng xính quần áo mới, cười tít mắt với bà con họ hàng vì con mình mua cho mẹ quà Tết, hay bố tự hào khoe với nhà hàng xóm rằng con ông giỏi đến dường nào, bao nhiêu thôi mình đã nghĩ Tết này đã đủ ý nghĩa với bản thân mình lắm rồi.
Dù bố mẹ làm nghề nào, vất vả ra sao thì mục đích cuối cùng của bố mẹ vẫn là được thấy con cái thành công, có cuộc sống tốt hơn bố mẹ ngày trước mà thôi. Hy vọng bố mẹ mãi mạnh khỏe và sức khỏe, để cùng mình trải qua thăng trầm cuộc sống này.
© Phuong Uyen Ngo Tran - blogradio.vn
Xem thêm: Những giọt nước mắt của cha
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.