Xin lỗi! Vì một ngày bố mẹ có con
2022-04-30 01:25
Tác giả: Tăng Mỹ Hoa
blogradio.vn - Suy cho cùng, bầu trời nào cũng có bão giông, và con hiểu tình thương của bố mẹ chưa bao giờ là sai, chỉ là dù có xót con đến mấy thì cũng nên cho con phát triển theo cách con muốn, tự nhiên và tự do trong khuôn khổ hợp lý nhất.
***
“Bố cũng không phải vừa sinh ra đã làm bố. Bố cũng là lần đầu tiên làm bố. Cho nên, con gái à, hãy tha thứ cho bố nhé…” – Cuộc sống gần đây khiến cho câu thoại trong Reply 1988 cứ ẩn hiện mãi trong đầu mình.
Mình đã từng ấn tượng với câu nói ấy theo nhiều cách riêng, về sự hy sinh, tổn thương, day dứt và hơn cả là một tình yêu. Bạn biết không, dạo này các đầu tin tức luôn nhuộm màu mất mát và thương cảm nhất định. Ngoài kia đâu đó, ta bắt gặp các câu chuyện ám ảnh, bi lụy đến nao lòng mà suy cho cùng nguồn gốc xuất phát lại đến từ những góc khuất gia đình – nơi mà đáng lẽ tình thương nên được tìm về. Câu chuyện gia đình nếu nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng chẳng đúng, nó dai dẳng và man mác theo một cách nào đó mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu.
Đúng là không ai vừa sinh ra liền trở nên tốt và hoàn hảo theo một vai trò nào hết, chúng ta đều là những con người bình thường hơn bao giờ, và đang học cách lớn lên dù ở bất kỳ độ tuổi nào. Hồi còn nhỏ, ta nghĩ: “Bố mẹ chẳng hiểu gì mình cả!”, lớn lên một chút thì thấy “À! Thật ra chính mình cũng không hiểu nổ6i mình, hay thật chất bố mẹ có lý do để làm điều đó mà!”. Cho đến một lúc lại thấy rằng, thật ra hiểu hay không cũng không còn quan trọng nữa, vấn đề là cuộc sống là một guồng quay, mà cuối cùng dù thế nào thì con người cũng là những sinh vật nhỏ bé giữa lòng xã hội và đang vật lộn với hàng trăm mối lo riêng. Thế nên, dù có thấu cảm đến đâu thì vẫn phải có lúc buông xuôi hoặc chấp nhận với cái lẽ thường rằng đời vẫn thế, hoàn cảnh đôi khi lại là yếu tố giam cầm.
Còn nhớ trong một bài thuyết pháp của Thầy Thích Tâm Nguyên, thầy có nói rằng người ta thường cho là “Tuổi của bố mẹ lớn hơn tuổi con cái. Nhưng thực chất thì chỉ tuổi đời của bố mẹ là lớn hơn con cái, còn tuổi bố mẹ và tuổi con cái là bằng nhau, bời vì chỉ khi có con thì bản thân một người mới mang trong mình thiên chức làm bố mẹ.” Bất giác, mình thấy rằng cái khoảnh khắc mình ra đời bản thân mình cũng mang trong mình một sứ mệnh là học làm con. Thế là, cả hai đều bắt đầu trải nghiệm một hành trình mới, cùng nhau bước qua những chặng đường mà chắc chắn sẽ có đau thương, vất vả và cả niềm vui. Chỉ rằng, liệu chúng ta mới có thể tha thứ và chấp nhận nhau trong một chặng đường dài này, “ngày bố mẹ có con”.
Sắp xếp lại một chút về những gì đã đề cập thì, thật ra chẳng phải chúng ta cũng là lần đầu tiên được làm con của bố mẹ hay sao. Và tất nhiên, không có ai làm việc gì lần đầu tiên đều giỏi hết, con cũng thế, con cũng có những va vấp, sai lầm và ngỗ nghịch. Hơn nữa, không chỉ đây là lần đầu tiên con được mang trong mình một vai trò làm con của bố mẹ, mà đây còn là lần đầu tiên con đến với cuộc sống này. Con có những lạ lẫm, chấp nhất riêng với cuộc đời của con; con có những ngang bướng, cứng đầu của độ tuổi đầy nhiệt thành này và tất nhiên con sẽ mang trong mình không ít thương tích và sai lầm. Bố mẹ à! Hãy hiểu và thông cảm cho con nhé, vì đây là lần đầu tiên và duy nhất con được làm con bố mẹ nên nếu con có sai, thì hãy chỉ cho con nhé, đừng giận con, cũng đừng gò bó hay ép con theo một cách nào đó mà bố mẹ cho là đúng. Suy cho cùng, bầu trời nào cũng có bão giông, và con hiểu tình thương của bố mẹ chưa bao giờ là sai, chỉ là dù có xót con đến mấy thì cũng nên cho con phát triển theo cách con muốn, tự nhiên và tự do trong khuôn khổ hợp lý nhất.
Bố mẹ biết không, có thể đến một ngày nào đó, con sẽ chạy về nhà mà khóc ầm ĩ, sẽ hối hận với những quyết định mà con đã chọn, sẽ ủ dột nằm ì trong phòng vì những hỗn náo ngoài kia. Chắc bố mẹ sẽ buồn và lo nhiều lắm, nhưng… dẫu sao con tin trong lòng mỗi người làm cha làm mẹ đều có một mặt mềm yếu vô điều kiện với con mình. Bố mẹ hãy tin rằng con của bố mẹ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mạnh mẽ đến mức có thể làm ầm lên như thế trước mặt bố mẹ thì gia đình đã là nơi dựa dẫm lớn nhất trong lòng con rồi, và bố mẹ là người mà con chọn để được yếu lòng đấy. Thế nên, dù con có cứng đầu cỡ nào thì vẫn yêu bố mẹ theo cái cách con chọn và cho là đúng. Bởi không phải ai cũng có nơi để về, không phải rằng gia đình nào cũng đủ chỗ để ôm trọn những tế bào máu mủ của nhau, và không phải ai có gia đình cũng có thể yếu mềm tựa vào.
Thế giới ngoài kia tất bật theo một quỹ đạo nào đó mà con không dám dừng lại, có những lúc chắc hẳn con muốn buông bỏ cuộc sống này, nhưng… khi đó nếu có mệt mỏi thì con nghĩ mình nên cố gắng thêm một chút nữa thôi. Hạnh phúc vốn là tiền đề của mọi khổ đau hay khổ đau cũng là để đánh đổi những ngày tháng bình yên sau này. Hãy đi tới và kiên trì, vì trừ chuyện sinh tử thì chẳng phải mọi chuyện đều có thể dàn xếp hay sao. Nếu hạnh phúc không chọn con sớm, thì con chọn hạnh phúc yên an muộn một chút nhé!
Chỉ là con muốn nói “ngày bố mẹ có con” chắc cũng là ngày cuộc sống trở nên xáo trộn và nhiều đổi thay lắm. Bố mẹ chắc vui lắm vì con là kết tinh của tình yêu gia đình, vì con là thiên thần của bố mẹ, nhưng cũng là lúc bố mẹ vất vả và trăn trở hơn bao giờ hết vì con chưa bao giờ “ngoan” như ý bố mẹ nhỉ. Thế nhưng, tình yêu là thứ được lan tỏa, gia đình là cái nôi định hình nên con đấy, nên bố mẹ hãy nghĩ cho bố mẹ nhiều hơn, bình an mà sống tiếp và yêu thương nhau nhiều hơn thì con tin chắc con luôn luôn ngoan trong mắt bố mẹ đấy. Một ngày mà tình yêu đủ lớn, thì sự tha thứ và bao dung sẽ chữa lành mọi thương tổn, và trả về cho chúng ta những trái tim không còn khuyết nữa, và lúc ấy hai từ “gia đình” cũng trở nên dịu dàng hơn, bố mẹ nhỉ.
Yêu thương nào cũng cần được thấu hiểu, gia đình nào cũng muốn trở thành tổ ấm và đứa trẻ nào cũng muốn có nơi để trở về….
Yêu bố mẹ, thương con.
Sài gòn, 19.04.2022
© Tăng Mỹ Hoa - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tết đến nơi rồi, nói thương mẹ thì hãy về nhà giúp mẹ | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Là vì em yêu anh
Em đã từng nghĩ rằng anh chỉ đến với em do cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ sau vài tháng, anh sẽ nhận ra em không như những gì anh mong đợi thì anh sẽ tự rời xa em nhanh thôi. Vậy mà đã bao năm trôi qua, anh vẫn bên cạnh em như ngày nào.
Chuyện ngày mưa
Sau này lớn hơn chút thì tôi mới biết rằng, ai cũng có cuộc sống của riêng mình và người ta cũng không có quá nhiều thời gian để bận tâm đến bạn đâu; hơn hết bạn phải sống vì bạn chứ đâu thể để ý ánh mắt người ta nhìn mình được.
Đất và nước
Nhưng nước ở đây, nước ở cái giếng nhà ông lại có thêm điều này nữa, đó là nước còn cho ông còn cho gia đình ông sự quyện chặt của tình thân của tình thương con người với nhau.
Mùa thu vắng em
Vắng em rồi khung trời cũ quạnh hiu Anh thẫn thờ nhìn mùa thu vừa tới Nơi em đi là nơi xa vời vợi Nhớ em nhiều anh biết phải làm sao.
Người thầy đầu tiên
Khi nhận ra một đứa trẻ phát triển hành vi bị lệch lạc người ta sẽ tìm thấy nguyên nhân đầu tiên chính là bố mẹ đã không theo dõi, quan tâm sát sao và đúng thời điểm với con cái mình.
Hành trình cô độc của một bộ máy trên sao hỏa
Chỉ có âm thanh của chính nó – tiếng bánh xe lăn trên cát, tiếng động cơ hoạt động – là những âm thanh duy nhất robot có thể nghe thấy. Trên hành tinh không sự sống này, robot trở thành kẻ độc hành trong vũ trụ rộng lớn.
Anh yêu Đất nước, anh yêu em
Từ lời nói ngọt, từ nụ cười ánh mắt hay cả những cái nhíu mày khó coi của em đều khiến chàng trai trẻ bồi hồi, xao xuyến. Tình yêu anh dành cho cô ấy ngày càng lớn lên, chỉ đứng sau tình yêu anh dành cho tổ quốc.
Tự hào và yêu thương: những suy nghĩ về cộng đồng LGBT+
Tại sao chúng ta không thể mở rộng lòng mình, chấp nhận sự đa dạng và yêu thương mọi người như họ vốn là? Nếu bạn đã từng yêu, bạn sẽ hiểu rằng tình yêu không có giới hạn, không có ranh giới. Vậy tại sao chúng ta lại đặt giới hạn lên tình yêu của người khác?
Đừng xấu hổ vì hoàn cảnh sinh ra ta
Bà không biết con có nhìn lại rồi dõi theo từng bước chân đi của bà không? Nhưng bà chỉ biết rằng bà vẫn âm thầm dõi nhìn theo con bước vào lớp học cùng với các bạn.
Mẹ còn trong trái tim con
Mẹ còn trong trái tim con Còn trong hơi thở, mỏi mòn tháng năm Còn trong sâu kín nỗi buồn Còn trong vạt nắng chiều buông nhạt nhòa.