Mai Sa đi học
2014-03-11 10:52
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Truyện dành cho bé - Lạch cạch lôi hết mấy bọc đựng rác to tổ chảng ra tới chiếc xe cút kít của ba xong. Nó mệt muốn đứt hơi, ngồi bệt xuống đất thở phì phì. Ba nó lật đật cầm chai nước ”tiếp tế”. Nó cầm, ngửa cố tu một hơi hết phân nửa.
- Ê, Si- Đa cho mấy bịch đồ nhựa nè – Một người phụ nữ mập mạp vừa nói mở cánh cổng sắt và lia bọc ni lông từ trong nhà bay vèo qua mặt nó rồi lật đật quay vô đóng cửa lại.
Bật dậy như lò xo. Nó phóng tới chụp bọc đồ, cuống quít mở ra:
- Ba ơi, cô Tám cho nhiều thứ lắm. Chiều nay có tiền mua thuốc cho má rồi.
Ba nó không nói gì, quệt mồ hôi nhìn nó, buồn buồn( nó nghĩ vậy, vì thấy ba
quay chỗ khác rồi lén lau nước mắt).
- Si-Đa , cho cái xoong bể nè!
- Si –Đa, chai nhựa nè con.

Liên tục như vậy ba bốn lượt, đã được một lô đồng nát của các cô bác trong xóm.
Sở dĩ mọi người phải kêu vanh vách như vậy vì …không ai dám đến gần cha con nó. Mặc dù ai cũng thương “thằng Si-Đa “ đứt ruột. Nó biết hết mà, Vì thỉnh thoảng mấy cô bác đứng từ xa nhìn lại nó. Rồi họ cũng quệt nước mắt như ba nó lúc nãy.
Nó đã từng đi học, học giỏi nữa là khác. Rồi phải bỏ ! Không ai bắt nó nghỉ, nhưng tới lớp bạn bè đều xa lánh. Không hung dữ như thằng Sơn, thằng Huy, vậy mà đứa nào cũng sợ nó. Thật ra tên của nó là Đông Sa, Nguyễn Vĩnh Đông Sa. Nhưng hồi lớp bốn, mọi người phát hiện ra ba nó bị nhiễm HIV. Vậy là bạn bè kêu tréo nó thành Si-đa( có nghĩa là Sa-đi).
Nhiều lúc nhớ cô giáo, bạn bè. Nó trốn ra sau bếp ngồi khóc một mình. Cô giáo thương Sa lắm. Nhiều lần cô tới nhà dỗ dành nó về lớp. Sa lại đi học, được mấy ngày nó chịu không thấu sự trêu chọc của bạn. Mặc dù cô giáo căn dặn không được ai” phân biệt đối xử đối với bạn Sa”.
Sa chẳng cần “phân biệt đối xử” hay gì gì đó, nó chỉ cần các bạn chơi với mình thôi.!
(...)
Tác giả: Pha Lê
Người đọc: Nhím Xù
Biên tập và kĩ thuật: Hằng Nga
Sản xuất và quản lí: Dalink Studio Group - Công ty CP Truyền thông VNNplus
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.