Má ơi, dù con là ai con cũng chỉ là con của má
2022-04-06 01:20
Tác giả:
Thảo
blogradio.vn - Dịch bệnh chính là bước ngoặt là khó khăn khi cả đất nước phải gồng mình lên gánh vác. Trong khó khăn ấy đánh đổi đi bao mạng sống, bao câu chuyện còn dang dở. Là má hay bao người cha người mẹ của những đứa trẻ khác. Trước xã hội con còn phải chịu đựng, phải hy sinh, phải biết cống hiến, nhưng mà má ơi, con chỉ là con của má thôi.
***
Sài Gòn đã bớt đi bao nặng nề của vùng tâm dịch. “Ê Tết này, mày có về không? Ba năm không về rồi đấy” tôi hỏi thằng Quang. Nó ngập ngừng giây lát “Ừ thì để tao tính. Tính ở lại kiếm thêm chút mấy ngày giáp Tết. Chắc năm nay tao về”. Câu nói chắc nịch mà trong ánh mắt nó lại gợn gợn chút lưỡng lự. Chẳng phải nó quên gia đình, quên quê hương mà muốn ở lại thành phố này.
Bám trụ ở đất Sài Gòn này mấy năm, âu cũng là để lo cơm áo gạo tiền cho gia đình, cho bố mẹ. Tôi và thằng Quang - hai đứa sinh viên miền Tây lên Sài Gòn học. Từ chẳng hề quen biết, ấy thế mà lại thành bạn thân sống chung xóm trọ được 3 năm. Quang nó chịu thương chịu khó. Ngoài đi học, vẫn cố gắng chạy Grab, lâu lâu lại đi trợ giảng. Cái thằng tính vốn ít nói mà chuyện gì cũng giấu trong lòng. Mỗi lần có chuyện nhìn vào mắt nó là tôi đủ hiểu.
Bước ra ngoài hành lang, tôi châm điếu thuốc đỏ rực. Thứ ánh sáng le lói xen lẫn đốm tàn. Đứng giữa Sài Gòn lấp lánh ánh đèn của tòa cao ốc, tôi nhìn vào khoảng không tĩnh lặng. Trầm ngâm một lúc. Thằng Quang thở dài một tiếng, tay cầm điếu thuốc “Hay tao bỏ học mày ạ. Tao về quê. Cha tao vừa gọi lên, khoản nợ nhà tao chưa trả hết”. Tôi sững người một lúc. Sài Gòn hoa lệ đây ư. Hay là hoa của người giàu, lệ của người nghèo. Bao nhiêu chuyện cứ chồng chất đổ dồn lên những đứa sinh viên nghèo như chúng tôi.
Sài Gòn ngày tháng sáu đổ lửa. Dịch bệnh đeo bám, sinh viên chúng tôi mắc kẹt lại thành phố. Cuộc sống của bao người đã khổ lại còn túng hơn. Tôi và thằng Quang tham gia đội tình nguyện cung cấp lương thực. Rong ruổi trên những chiếc xe vào từng con hẻm nhỏ. Gạo, rau đầy đủ cho từng nhà. Sáng tối đâu biết mệt mỏi, cực nhọc. Bao hình ảnh, bao số phận chúng tôi đã gặp nào là chị bán vé số, ông cụ bán bóng bay trên phố Nguyễn Huệ. Họ đáng thương gấp vạn lần so với chúng tôi.
Dịch bệnh như thế, cả đất nước oằn mình, thành phố mang tên Bác đang chiến đấu tất cả là vì chúng ta. Đẩy lùi dịch bệnh đi thật nhanh. Đợt đó, bạn thằng Quang ở ngoài Bắc, đoàn sinh viên Hải Dương Nam tiến hỗ trợ chống dịch. Nó mừng lắm, nghe đâu quê ngoại thằng Quang ở Hải Dương. Phải mấy đứa bạn nó, nó mừng quýnh như mẹ đi chợ về. Chắc con người xa quê, lạ xứ, cứ nghe hai tiếng quê hương là lại mừng rơn.
Đoàn hỗ trợ ở phía Bắc sẽ hoạt động cùng với chúng tôi. Nhìn các bạn sinh viên trẻ tuổi mà nhiệt huyết, tôi thấy lớp trẻ chúng tôi càng ngày càng biết hy sinh. Dưới cái nắng nóng của Sài Gòn tháng sáu, các bạn nỗ lực trực ca ngày, tối muộn vẫn chịu khó test Covid cho đến khuya mà chưa kịp cơm nước gì cả. Chắc có lẽ tinh thần yêu nước đẩy lùi dịch bệnh đã lan tỏa, lấn át đi mọi mệt mỏi, mọi khó khăn.
Đứng trên chiến tuyến chống dịch, các chiến sĩ áo trắng, các anh bộ đội cụ Hồ luôn là điểm sáng nhất giữa tâm dịch. Xua tan đi mọi u ám, mọi áp lực, là thế hệ trẻ nhí nhảnh yêu đời đầy nhiệt huyết, là thế hệ đi trước dạn dày kinh nghiệm, vững vàng tâm thế chống dịch.
Vừa hết ca trưa, thằng Quang chạy vào trạm, nghỉ ngơi một lúc rồi chiều tiếp tục hành trình. Bê vội khay cơm từ trong bếp ăn ra. Nó cười “Úi chao! Cá kho này với cơm là hết sảy. Má tao là cũng ghiền món này lắm.”. Tôi ở bậc hè, quay sang hỏi nó “Thế má mày sao rồi, dạo này bận tối mắt tao thấy mày ít gọi về nhà”. “Cha tao nói má đỡ rồi, mà má tao nhắc tao với mày không được bỏ bữa. Tao cứ gật gù, chứ tụi mình sinh viên bỏ bữa như thường ấy mà.” Thì cũng đúng thật, chẳng hiểu sao tụi trẻ chúng tôi lại luôn có những thói quen khá lạ, bỏ bữa, thức khuya. Biết là có hại thật đấy, nhưng nhiều lúc tặc lưỡi cho qua.
Thực ra má thằng Quang bệnh, mắc Covid điều trị ở viện Đồng Tháp. Từ lúc má nó nằm viện, hai má con chưa gặp nhau, chỉ trò chuyện qua điện thoại. Má cũng yếu lắm nhưng sợ thằng Quang lo, má giấu đi nỗi đau mà mỉm cười bảo không sao. Chiều hôm ấy, cha nó điện lên. Giọng run run ở đầu dây bên kia “Má mất rồi Quang ơi”. Sững sờ như búa bổ, nó không nói lên lời, vội vàng luống cuống. Nhưng giữa lúc lệnh cấm phong tỏa thế này, nó làm sao rời được thành phố.
Đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run rẩy, nó vẫn cố gắng làm hết công việc ngày hôm nay. Bỏ bữa. Không tối nay nó không bỏ bữa. Cầm tô cơm nó khóc ròng, nước mắt như nuốt vào trong, nó cố gắng ăn hết tô cơm. Trong đầu lúc này là mông lung, là kí ức, là má. Nó lủi thủi một góc tường, lôi tấm hình má với nó chụp ngày bé ra. Nó khóc nấc lên trong vô vọng. Bàn tay đấm từng hồi lên tường. Nó khóc nghẹn từng cơn.
Cả thế giới của nó ư, lúc này chắc có lẽ chỉ xoay quanh gia đình và má. Tột cùng của nỗi đau, bao kí ức thuở nhỏ cứ ùa về. Nó đang tự trách mình đấy ư? Tôi không chắc nữa. Có phải là bản thân Quang chưa được gặp má phút cuối cùng, bản thân nó chưa nghe lời, luôn để má phiền lòng. Hay bởi vì nó đang cảm thấy chính nó là gánh nặng của ba mẹ. Xoay vòng trong những rối bời, từng giọt nước mắt lăn dài như cứa sâu từng đoạn ruột, phút yếu lòng đâu thể kìm nén.
Sau ngày má mất, thằng Quang lầm lì hơn lúc trước. Nó sống ngày càng lặng lẽ hơn. Tôi đoán rằng những người nó từng thương yêu nhất đều lần lượt rời xa nó. Nó sợ một ngày nào đó xung quanh chỉ toàn người lạ, nhìn bốn bể lại là đau thương. Hôm nay nó về với má. Cầm trên tay hộp quà nó định dành tặng má từ lâu. Nó ôm khư khư trong lòng như món đồ bảo vật. Còn lại gì trong căn nhà nhỏ ấy. Tất nhiên là má, là gia đình. Chưa bao giờ hình bóng của gia đình phai mờ cả, ngay cả khi âm dương cách biệt.
Má vẫn dõi theo nó, nhìn nó rồi mỉm cười thật tươi. Đôi mắt dưng dưng đổ gục trước má. Con trở về là con của má. Con không phải anh hùng, cũng chẳng phải siêu nhân, con chỉ là đứa trẻ muốn má ôm vào lòng. Mất đi rồi ta mới thấm, thấm từng câu má dặn dò bảo ban, thấm từng trận đòn roi tuy đau mà nên người. Má đâu, tiếng má đâu rồi. Tôi đứng sau thằng Quang, tiếng em gái nó cũng khóc nấc lên trong buồng. Hai tay níu chặt lấy tấm rèm.
Có lẽ, tôi , Quang hiểu rằng gia đình là thứ duy nhất. “Về nhà” với chúng tôi là cả một con đường, một ngọn lửa tình thương luôn thôi thúc. Sống ở đất Sài Gòn, đôi lúc chúng tôi bất giác quên đi quá khứ, quên đi những gì đã gắn bó quá lâu. Há chẳng phải là do cuộc sống xô bồ đấy ư. Guồng quay mạnh mẽ đầy tấp nập, vô tình kéo theo chúng tôi chạy theo để rồi có lúc phải hối tiếc.
Dịch bệnh chính là bước ngoặt là khó khăn khi cả đất nước phải gồng mình lên gánh vác. Trong khó khăn ấy đánh đổi đi bao mạng sống, bao câu chuyện còn dang dở. Là má hay bao người cha người mẹ của những đứa trẻ khác. Trước xã hội con còn phải chịu đựng, phải hy sinh, phải biết cống hiến, nhưng mà má ơi, con chỉ là con của má thôi.
© Thảo Hà Thị - blogradio.vn
Xem thêm: Khi mẹ nhớ con – mẹ gọi, khi con nhớ mẹ - mẹ ở đâu?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.












